Hành lang phòng karaoke chìm vào yên tĩnh.
Đám nhân viên đứng sau lưng Vũ Phát lập tức ngậm miệng tập thể và nhìn chằm chằm quan sát Hạ Niệm Chân.
Triệu Sương tưởng bọn họ sợ ngu người rồi nên đang định nói tiếp, nào ngờ cả bọn lại đột ngột ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha. Buồn cười không đỡ nổi, không ngờ Hoa Hình này vẫn còn những người mặt dày mày dạn đến thế, có cái cột là trườn bò lên mà dám bò cũng hay đấy không đùa.”
“Xỉu mất. Xỉu mất. May là chúng ta nhắc tới chủ tịch tập đoàn đấy, nếu chúng ta nói là chủ tịch thành phố Hoa Hình thì có khi cô ta cũng đứng ra nhận vơ luôn.”
“Đẹp thì có đẹp đấy nhưng không có não, tiếc quá trời quá đất.”
“…”
Phản ứng của bọn họ khiến mặt Triệu Sương tái nhợt như tờ giấy.
Cô ấy không ngờ đám người đó lại không chịu tin, đã thế còn hống hách ngửa mặt lên trời cười nhạo bọn họ.
Hạ Niệm Chân cũng phải nhíu mày thật chặt.
Cô từng nghĩ rằng tập đoàn Đình Hoàng này nằm trong tay cha con Đình Thanh bao nhiêu năm nay thì ít nhiều gì cũng bị ô nhiễm nhưng cô lại không ngờ cả cái tập đoàn đều cùng một giuộc giống hệt nhau. Thứ cốt lõi của công ty hay tập đoàn chính là văn hóa công sở, môi trường sẽ tạo nên con người. Văn hóa công sở là thứ rèn luyện phẩm chất nhân viên mỗi ngày nhưng tập đoàn Đình Hoàng lại chứa đầy rác thế này thì việc tiếp nhận nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3335168/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.