"Hả????"
Tất cả mọi người ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Vương Đông Quân, vẻ mặt như thể đang nhìn một kẻ thần kinh.
Hạ Huy cố nén cười: "Vương Đông Quân, anh nói hai ngày nữa bọn họ sẽ trở lại khóc lóc cầu xin, anh điên rồi sao? Anh thật sự cho rằng mình vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng chắc?"
Vương Đông Quân giang hai tay, vẻ mặt cười thoải mái: "Ai biết được, chờ xem thôi."
Hạ Điệp chắp tay với Vương Đông Quân, làm tư thế kính nể: "Đồ rác rưởi họ Vương. Hạ Điệp tôi cầu xin anh đừng có mà khoe khoang nữa. Tranh thủ thời gian thu hồi thần thông của mình đi. Tôi phục anh rồi đấy."
Thấy thế, những nhân viên từ chức vây quanh anh cũng cũng nhao nhao bắt chước theo: "Người khác khoe khoang chúng ta chỉ cho là đồ ngu, anh khoe khoang quả thật không coi chúng tôi là người mà. Quả nhiên là chồng của Hạ Niệm Chân, thật lợi hại."
"Ha ha. Thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tên nhóc không tự biết mình như vậy, chẳng trách từ trước đến nay Hạ Niệm Chân chưa từng đưa anh ta đến công ty. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao rồi."
"Tôi, Trần Dư, dù chết đói ở bên ngoài, hay nhảy xuống từ trên ký túc xá cũng sẽ không bao giờ quay lại làm việc nữa. Tạm biệt nhé."
Đám người cười nhạo và chế giễu rồi đi xuống tầng.
Từ đầu đến cuối cơ bản là đều không có nghe bất kỳ lời nói nào của Vương Đông Quân vào tai cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/2626317/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.