Tôi chống tay vào thành lan can, thơ thẩn quan sát dòng người đang đi đi lại lại dưới khoảng sân trường. Nắng ấm rọi xuống như làm nổi bật những bộ đồng phục trắng đang di chuyển không ngừng phía trước.
Không lâu sau, lớp của nhỏ Hoài cũng kết thúc buổi sinh hoạt. Ra tới cửa nhác thấy tôi, nó liền chạy tới vỗ vào vai:
- Ê!
- Ra rồi hả?
Tôi giật mình quay mặt lại. Thu Hoài không nói không rằng kéo tôi vào phía trong, nó vươn mắt nhìn tôi, khẽ chau mày:
- Mày khùng hả, đứng ngoài nắng chi vậy?
- ...
- Hình như mặt mày đỏ lừ rồi kìa.
Hoài nheo mắt quan sát tôi. Tôi hoảng hốt đưa tay lên hai má sờ soạng, bối rối khi nhận thấy mặt mình hầm hập lên như vừa bị ai huơ lửa. Nghe nó nói mà tôi hớ ra nãy giờ mình phơi bản mặt trước nắng nên mới nóng như này. Nhỏ Hoài bật cười, rút khăn giấy ướt đưa cho tôi, không màng đến cái biểu cảm như làm trò hề của tôi nữa. Đợi tôi lau mặt xong, nó hướng mắt về một khoảng không nào đó, bâng quơ hỏi:
- Nãy giờ mày chờ tao lâu không?
Tôi lắc đầu. Hoài quay lại nhìn tôi:
- Ê mà lớp mày ai chủ nhiệm?
Tôi vứt tờ khăn giấy vào thùng rác cạnh lan can, vừa thở hắt:
- À, là cô dạy tiếng Anh. Tao không biết có dễ hay không nhưng trước mắt tao thấy bà cô này không hề đơn giản.
Không muốn nán lại đây lâu, tôi nắm tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-noi-ay-co-toi-doi-cho/2552984/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.