Đúng vậy, con bé này không ai khác chính là Thu Hoài của ngày trước, khi nó còn trong giai đoạn "ngây thơ nhất trong đời", theo tôi nghĩ là vậy. Nó lúc đó lùn hơn tôi một cái đầu, tướng người thì nhỏ bé, đuôi mắt rũ xuống nhìn phát là biết con gái nhà lành. Thành ra việc nó bị người ta ăn hiếp cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Nó từ từ giở tay ra khỏi mặt, lấm lét nhìn tôi rồi đảo mắt nhìn ngó xung quanh. Tôi ngay lập tức hiểu ý nó mà trấn an:
- Tôi đuổi thằng kia đi rồi, đừng sợ.
- ...
- Nè, bạn có ổn không?
Thấy Hoài im lặng, tôi lại lên tiếng hỏi. Sau đó tôi chìa tay ra, ra ý muốn giúp đỡ.
- Không sao, cảm ơn bạn...
Mãi tới sau này khi trở thành bạn, tôi mới ngớ người ra khi biết nhà nó cách nhà tôi không xa, chỉ vài ba căn là tới, chẳng qua nó ít khi ra khỏi nhà nên tôi không thấy nó thôi. Vậy thì, việc chúng tôi quen biết nhau chính là từ cái hôm định mệnh này chứ không phải vì nhà hai đứa đều ở trong một con ngõ như thằng não cá vàng như tôi kể lúc ban đầu.
Thu Hoài là lớp trưởng nên việc thành viên lớp vắng hay bỏ tiết hay gì khác thì đều được nó ghi nhận, chưa bao giờ nó dám làm trái với lòng. Ấy vậy lại bị thằng ác ôn kia chỉ vì không xin bao che được nên mới lôi nhỏ Hoài ra sau khu nhà vệ sinh hăm dọa. Qua mấy bữa sau, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-noi-ay-co-toi-doi-cho/2552976/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.