Ba người ngồi chờ cả buổi, vẫn chưa thấy Trần Thị Lan Phương trở lại.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lo lắng: "Quá hơn nửa tiếng rồi."
"Em ở đây với Thiên Kim, tôi đi vào xem lại. Em đem cả xe ẩn vào trong lùm cây". Nguyễn Thị Bạch Kiều đứng dậy đeo lên cung tên: "Cây giáo này em cầm."
Các nàng đang lo lắng phân công thì nghe thấy tiếng kêu.
"Oiiii!...Mọi người! Oiii!"
Trần Thị Lan Phương chạy lại đây, cây giáo được nàng cột để sau lưng, hai tay ôm một trái bí đỏ, trên mặt cười to.
Chạy tới chỗ các nàng, cô đem bí đỏ để lên xe bò hưng phấn nói: "Mau nhanh đi theo em tới chỗ này, tất cả cùng đi luôn."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Đi tới chỗ nào, còn đàn trâu thì sao?"
"Không cần sợ tụi nó nữa."
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Sao lại không sợ, em sử lý hết rồi à?
Trần Thị Lan Phương vẫy tay: "Sao em làm được như thế. Yên tâm theo em đi trên đường vừa đi vừa nói."
Mấy người theo lời đi theo nàng lên đường, nghe nàng kể chuyện.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngạc nhiên: "Em nói đàn trâu đã chết?"
Trần Thị Lan Phương gật đầu: "Đúng như lời Thiên Kim nói có sáu con, mà chỉ còn lại sáu khung xương."
"Khung xương?" Nguyễn Thị Tuyết Nhi trợn mắt.
Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm dây cương nói: "Theo lời kể của Thiên Kim, em ấy gặp tụi nó cách đây khoảng hai tháng, nếu lúc đó gặp em ấy xong, đàn trâu bị gì đó tấn công hay gặp nạn, còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-nguyen-thuy-xay-dung-lang/2693253/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.