Đúng theo những gì Thiên Nhu nghĩ, Lạc Thần không hề bỏ cuộc. Hắn đi tìm Dung Nguyệt để hỏi thêm thông tin nhưng đáng tiếc cô lại không biết gì nữa cả. Đi tìm Thiên Nhu đều không được. Tìm cô ở lớp thì không có, đến vườn hoa trường thì bị vệ sĩ chặn lại không cho vào. Cứ như thế, tầm hơn một tháng sau hắn đành dừng lại. Thời gian bảo vệ luận án tốt nghiệp sắp tới nên lượng công việc đổ lên đầu hắn tăng lên rất nhiều.
Lạc Thần mệt mỏi về nhà, Lạc phu nhân vẫn ngồi uống trà ở phòng khách. Vừa mở cửa bươc vào nhà, bà đã nhẹ nhàng hỏi han:
-Về rồi con?
-Vâng!
-Chắc dạo này bận lắm nhỉ?
-Có chút. Vừa làm ở Nam Thiên vừa lo luận án nên cũng hơi mệt
-Ừm! Cố giữ gìn sức khỏe. Lên phòng tắm rửa đi. Mẹ sẽ đem chút đồ ăn lên phòng con.
-Vâng. Nhờ mẹ vậy!
Lạc Thần lên phòng tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm đã thấy Lạc phu nhân đang ngồi trên giường cậu ngắm nhìn cuốn album cũ. Đồ ăn thì đặt trên bàn Ánh mắt chứa đựng sự vui vẻ cũng như đau lòng.
-Con nhìn xem, hồi đó hai đứa thật đáng yêu làm sao?
Lạc Thần nhìn vào cuốn album đã cũ có chút ngả màu. Trong đó toàn ảnh hắn cùng An Như khi còn nhỏ đi chơi với nhau, có vài bức có cả mẹ hắn và Nam Cung chủ tịch chụp cùng. Một khoảng thời gian tuyệt đẹp mà hắn không bao giờ muốn quên
-Cũng đã lâu rồi mẹ nhỉ?
-Ừ!Hồi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-mot-noi-nao-do-chung-ta-se-duoc-gap-nhau/2943912/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.