Hai thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành vì chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn này mà đầu óc như bị một trận sấm sét khủng khiếp từ chín tầng trời giáng xuống.
Hai mặt nhìn nhau một lát, vẫn là Vạn Dực hắng giọng trước, cố sức ra vẻ không có việc gì, tiếp tục làm theo kịch bản.
“Hình như mặt đấy chỗ này có chút kỳ quái.”
Sắc mặt Kỳ Kiến Ngọc không tốt, đề phòng đứng cách xa nàng hai bước, nghiêm mặt gật đầu, nhất định không bước đến.
Vạn Dực thầm tuôn lệ, bị chiếm tiện nghi, bóng ma tâm lý cực lớn, đều là nàng ấy chứ. Sao Kỳ Kiến Ngọc lại cướp mọi thứ của nàng, ngay cả việc này cũng chẳng buông tha?
Hết cách rồi. Dù lúc này Kỳ Kiến Ngọc không phối hợp, nhưng diễn cũng đã diễn một nửa rồi, không thể dừng lại.
Vạn Dực đành phải thù sâu khổ lớn tiếp tục diễn, “Điện hạ, chúng ta có cần xuống xem không?”
Lúc này Kỳ Kiến Ngọc mới chậm rì rì bước đến, đứng bên cạnh nàng nhìn xuống cái hố lớn vừa lộ ra......
Bên dưới sâu thẳm tối đen, trong đêm không trăng có vẻ hết sức âm u.
Nhưng đối với Kỳ Kiến Ngọc mà nói, lúc này hắn tình nguyện đối đầu với thú hoang quỷ dữ cũng tuyệt không muốn ở cùng một phòng với Vạn Dực! Vì thế hắn liền kiên quyết gật đầu, quay đầu bước về phòng đọc sách lấy đuốc.
Vạn Dực nói từ xa xa phía sau hắn, “Điện hạ, ta đứng đây chờ ngài, đi nhanh về nhanh nghen.”
Đến khi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155380/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.