“Công tử, công tử!”
Thư đồng nhỏ Ngôn trọng mang đồ ăn sáng...... À, không, hiện tại nên gọi là thị vệ kiến tập Ngôn Trọng đang bưng một chén nhỏ ngọc lưu ly màu chàm tiến vào, năm đó sau khi Vạn Dực tốt nghiệp Quốc Tử Giám, thư đồng nhỏ liền chủ động quay về tham gia Ám vệ, luyện tập liên tục xin đi giết giặc, chịu đựng mấy năm, mấy ngày trước rốt cuộc thuận lợi xuất sư trước khi Quan lễ của Vạn Dực.
hắn ta ngoan ngoãn đi đến trước người công tử, hai tay cung kính dâng lên chén ngọc lưu ly, bên trong chén ngọc lưu ly màu chàm là rượu vàng sóng sánh, lộ ra một chút tươi xanh, trong suốt mê người.
Ảnh Nhất thò đầu ra từ nóc giường, vội hỏi: “Lại là Tề vương điện hạ đưa?”
Ngôn Trọng gật đầu, kính cẩn đáp: “Tề vương điện hạ canh bốn liền sai người chờ bên ngoài, đợi đến khi công tử rửa mặt xong mới đưa tới. Nghe nóirượu này dưỡng sinh, vị nhạt, không dễ say.”
Vạn Dực hứng thú dạt dào tiếp nhận, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ ngửi, lướt qua một ngụm, hài lòng nhếch mép: “hắn đúng là có lòng.”
Ảnh Nhất chỉ tay vào cánh cửa, “Hôm qua là một cành mẫu đơn màu vàng, hôm trước là ngọc thạch màu trắng, còn có lần trước là cái chuông Tây Dương...... Điện hạ thật sự là tràn ngập...... tình cảm ôm ấp tuổi trẻ.”
Cũng không phải là thiếu nam ngây thơ nữa, vậy mà rạng sáng mỗi ngày yên lặng canh giữ trước cửa tặng lễ vật đủ chủng loại cho người trong lòng như vậy, thật thật khiến mọi người rớt đầy cằm xuống đất...... Chẳng trách người ta nói, mối tình đầu nên thơ.
Vạn Dực lười biếng nói: “Làm sao, hâm mộ hả? Công tử cho phép các ngươi ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155323/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.