Y phát hiện y phạm phải điều tối kỵ.
Vạn Dực nhắm chặt mắt, đúng là trong lúc vô tình, y đã lôi cả tình cảm cá nhân vào, nếu không có...... Lưu tri châu kia lộ chút sơ hở trên sảnh lớn, thiếu chút nữa y liền cứ như vậy mà bị mê hoặc, phối hợp với bọn họ diễn một vở tuồng.
Đúng vậy, Lưu tri châu biến một châu quận xinh đẹp thành khiếp đảm giống y như đúc, nhưng sơ hở duy nhất của ông ta, đó là khi Tề vương lệnh cho ông ta truyền tin về đế đô, thông báo tin tức bình an cho Thái hậu, ông ta lại không hề chần chờ, lĩnh mệnh mà đi.
Kỳ thật lúc ấy Vạn Dực cũng không có phản ứng gì, chỉ là sau khi quay về phòng, theo thói quen mà suy nghĩ sắp xếp lại mọi việc từ đầu đến cuối hai lần, mới dần dần phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Người Tề vương muốn thông báo, là Thái hậu chứ không phải là hoàng đế.
Tuy hậu cung có tham gia vào chính sự, trong triều đình Thái hậu buông rèm chấp chính ẩn mình nhiều năm, nhưng so với ấu đế nay đã tự mình chấp chính, thế lực càng mạnh hơn vài phần. Tuy nhiên, đối với các quan lại châu quận bên ngoài mà nói, quyền sinh sát vẫn nằm trong tay tân đế.
Tân đế cùng Tề vương tranh quyền đoạt lợi, cả thiên hạ đều biết.
Lúc này hành tung của Tề vương, theo lệ thường là phải khải tấu với hoàng đế, chứ không phải là Thái hậu. Với Lưu tri châu đóng vai kẻ nịnh nọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155346/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.