Lam Phượng Hoàng
Hai người cách nhau một cái kiệu.
Một bên là kỵ sĩ phong trần mệt mỏi ngồi trên lưng ngựa, bên còn lại là con người phong lưu cầm dù trúc cười tao nhã.
Khi hắn thực sự nhìn thấy người nào đó liền trở thành anh hùng hụt hơi, không oán được, mà cũng không thể giận.
Kỳ Kiến Ngọc bình tĩnh nhìn chằm chằm người dưới tán dù, há miệng ngậm miệng một lúc lâu, cũng chỉ cúi đầu gọi được tên y, “...... Vạn Dực......”
Thật có vài phần uất ức, anh minh thần võ gì đó sớm đã vứt lên chín tầng mây.
Vạn Dực nâng dù cao hơn vài phần, rốt cuộc lộ ra đôi mắt mà hắn nhớ thương.
“Điện hạ......” Cuối cùng y cũng không thối lui, bất đắc dĩ đứng từ xa mở miệng, “Điện hạ...... sao lúc này ngài lại trở về.”
Kỳ Kiến Ngọc một tay chống lên lưng ngựa, ung dung lưu loát nhẹ nhàng nhảy xuống, một khắc khi hắn chạm đất, con ngựa đen như cũng đến cực hạn, khi chủ nhân bình an nhảy xuống liền hí vang một tiếng, ầm ầm ngã xuống!
“Rầm” thật mạnh một tiếng --
Thân ngựa cao cao ngã mạnh văng lên một vòng nước, Tề vương điện hạ râu lởm chởm, tóc hỗn độn, toàn thân bụi đất bị nước bùn vẩy ướt càng thêm chật vật......
Kỳ Kiến Ngọc lúng ta lúng túng nói, “Đây là...... con ngựa thứ tư kiệt sức mà chết......”
Lại muốn dùng khổ nhục kế với y?
Vạn Dực rũ mắt, không đáp lại ánh mắt tha thiết của Tề vương, im lặng xoay người quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155338/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.