Dùng bữa xong, Vạn Dực liền bảo Trần đại phu trị thương cho Tề vương, chỉ chờ chữa cho hắn xong, liền lập tức đuổi người ra khỏi phủ.
Kỳ Kiến Ngọc luôn nhìn y chăm chú, đương nhiên cũng biết rõ quyết định của y, nên khi Trần đại phu yêu cầu trị thương, hắn liền chết sống không chịu, chỉ nhấn mạnh một câu: trừ Vạn Dực, ai cũng không được phép đến gần.
Đúng là được một tấc lại muốn lấn thêm một thước mà!
Vạn Dực giận dữ, “Điện hạ chết hay sống cũng không phải là trách nhiệm của thần, chỉ xin điện hạ dời bước, tha cho trên dưới Vạn phủ.” Ngụ ý là có chết hay không đều tùy ý hắn, chỉ cần đừng chết ở Vạn phủ là được.
Kỳ Kiến Ngọc được cưng chìu từ nhỏ, ngay cả khi bị phổng tay trên ngôi vị thái tử thì cũng chẳng có ai dám thẳng mặt sỉ nhục hắn như vậy, huống chi hôm nay người nói lời này, là Vạn Dực.
Trong mắt hắn phừng phừng lửa giận, lại cố nén, siết chặt hai nắm tay, tim chua xót căng đau, nếu không phải, nếu người nọ không phải là Vạn Dực...... Kẻ luôn mắt cao hơn đầu như hắn, sao lại có thể nhiều lần cúi đầu, vờ si giả ngốc chỉ vì muốn người nọ cười vui?
“Cô đi liền đây.” Sắc môi hắn tái nhợt, phất tay áo bỏ đi.
Hắn là Tề vương, dù thích đến mức nào, cũng không thể từ bỏ niềm kiêu hãnh của bản thân.
Vạn Dực xoay người, hai tay bỗng dưng cũng nắm chặt, nhưng quyết không quay đầu.
“Ngươi nói xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155337/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.