Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, gió mát thổi hiu hiu giữa núi rừng, xe ngựa lộc cộc, một đội ngũ cưỡi ngựa đi theo ngự liễn của Hoàng đế và phượng liễn của Thái hậu chậm rãi đi lên đường núi ngoằn ngoèo.

Vạn Dực đang ngồi trong xe ngựa miễn cưỡng vén cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, Tề Vương điện hạ đi đầu cách phượng liễn của Thái hậu phượng không xa lập tức quay lại tươi cười vô cùng sáng lạn với y.

Vạn Dực bất giác cũng cong khóe miệng lên, đưa mắt nhìn xung quanh còn bao lâu nữa mới đến nơi lập đàn thờ cúng. Kỳ Kiến Ngọc như có thần giao cách cảm quay đầu lại làm một động tác tay với y, ý bảo rất nhanh sẽ đến, bất quá cánh tay đưa ra từ bên trong phượng liễn còn nhanh hơn, dưới tay xa hoa màu tím đậm lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà do được bảo dưỡng, giờ phút này có hai ngón tay đang véo lỗ tai của Tể vương điện hạ kéo vào trong xe......

“......” Khí thế của Thái hậu nương nương vẫn không giảm y hệt như lúc còn sung sức a.

Vạn Dực thay Tể vương điện hạ mặc niệm ba giây, sau khi cùng mọi người vòng qua một con đường dốc thì trước mắt liền rộng mở thông suốt, mộtcái đàn thờ chiếm diện tích to hơn gấp hai lần so với hoàng cung xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Từ xưa đến nay vẫn cho rằng bầu trời giống hình tròn. Do đó đàn thờ này cũng có hình tròn, còn gọi là ‘Viên Khâu’. Hoàng đế tự cho mình là con của trời, hoàng cung đương nhiên không dám lớn hơn so với chỗ cúng tế.

Trước tế tự mười ngày đã có ba đại thần nhận lệnh đến chuẩn bị vật tế, chờ đến ngày hiến tế sẽ đưa đám xui xẻo bọn chúng đến Viên Khâu cung nghênh thánh giá.

Mọi người sửa sang tế tự phía sau núi một ngày đợi đến giờ tý hôm sau mới chính thức bắt đầu tế trời, Duệ đế cùng Thái hậu trước tiên ngủ lại ở hành cung gần với khu viên khâu, Vạn Dực liếc mắt một cái về phía Tề vương đang ngóng trông nhìn y, dẫn quan viên vào biệt quán trước.

Đúng như dự đoán, một lúc lâu sau Tề vương điện hạ nghênh ngang đi vào trong phòng y.

“Thái hậu nương nương đồng ý thả điện hạ ra ngoài sớm như vậy hả?” Vạn Dực hài hước liếc nhìn cái tai đỏ lừ của hắn.

Kỳ Kiến Ngọc vội ho một tiếng, thẹn quá hóa giận nhào tới,“hiện tại xem ra Vạn Lang rất rảnh rỗi, cũng không biết vì ai cô mới ra nông nỗi này?”

Vạn Dực linh hoạt xoay người tránh đi “Thế sao? Vậy điện hạ nói rõ xem nào.”

Tể vương điện lại bổ nhào! Lúc này Vạn Dực không tránh nữa, trực tiếp để cho hắn ôm vào lòng. Có mỹ nhân trong ngực, Tể vương điện hạ lập tức không xấu hổ nữa, đôi tay hắn gắt gao buộc chặt người thanh niên xinh đẹp trong ngực, thở dài nói, “Hôm nay sẽ không có chuyện gì lại đến quấy rầy chứ? đã lâu rồi không có một ngày nghỉ ngơi cùng ngươi.”

Vạn Dực đang ôm gương mặt thất sủng đã lâu của Tề vương điện hạ, ngẩng đầu lên đụng vào cái mũi của hắn, hai người hơi thở hòa vào nhau,“Là do ta không phải, thời gian qua bận bộn chính vụ, không chú ý đến điện hạ.”

Gương mặt u oán thất sủng của Tề vương điện hạ thoáng được trấn định một chút, nhưng vẫn không quên tìm kiếm sự cam đoan,“Trước tiên trả lời hôm nay có vứt bỏ chính vụ không?”

Vạn Dực mỉm cười, ấn đầu của hắn xuống, đôi môi đỏ mọng chủ động nghênh tiếp về phía hắn, nhỏ giọng thì thào,“Hôm nay Dực thuộc về điện hạ......”

-- Chuyện này nhất định không có khả năng![→_→]

đang lúc tình nồng hai người dính lấy nhau liền hết một buổi trưa, thị quan đi theo bèn bước đến gọi cửa.

“Làm phiền Vạn đại nhân. Vạn đại nhân? Ặc...... Xin hỏi Vạn đại nhân có ở đây không?”

Phòng trong trầm lặng một lúc lâu, giọng nói thẹn quá hóa giận của Tề vương điện hạ truyền ra,“Cút!”

Tiểu thị quan nghe ra giọng nói của chủ nhân, vì, vì sao Tề vương...... lại xuất hiện ở trong phòng của Thượng thư đại nhân vào lúc này? Mồ hôi lạnh trên trán lập tức tuôn ra như gió bão, hay là bị hắn ta bắt gặp bí mật của hoàng gia nhỉ?!

Tiểu thị quan lập tức quỳ xuống,“Hạ, hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết......” Ta không muốn chết a a a!

May mà Vạn đại nhân am hiểu lòng người lên tiếng,[ giống như có chỗ nào không đúng nhỉ?]“Là Thái Thường Tự Khanh bên kia bảo ngươi đến thông báo sao?”

“Dạ đúng ạ!”

“Ta biết rồi, ngươi về trước đi, một lát nữa ta sẽ tới.” Sau khi Vạn đại nhân am hiểu lòng người đuổi tên kia đi, quay lại nhìn quần áo không sai biệt lắm của mình và xoa đầu của Tề vương điện hạ, thoả mãn liếm đôi môi hơi sưng đỏ, cởi chiếc ngoại bào duy nhất trên người thản nhiên phủ lên.

--Loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm nên xử lý như thế nào hả?

Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Kiến Ngọc vẫn còn đỏ bừng, có chút thở dốc, quần áo xốc xếch nửa nằm ở trên giường nhìn Thượng thư đại nhân mặt không đổi sắc áo mũ chình tề, không khỏi dâng lên một cảm giác cực kỳ bất bình, “không phải Vạn Lang đã nói hôm nay thuộc về một mình cô hả?”

Vạn tổng tiến đánh quay về giường nhỏ phía trước cúi đầu hôn lên trán Tề vương điện hạ, tiện thể sờ soạng cơ bụng và cơ ngực rắn chắc của hắndưới vạt áo mở rộng,“Điện hạ tạm thời nhẫn nại một chút, chờ ta giải quyết xong việc sẽ nhanh chóng trở về.”

Kỳ Kiến Ngọc đã trải qua vô số lần nên lúc này không bị lừa gạt nữa, hắn càu nhàu bò dậy, khép lại vạt áo, u oán nói, “cô vẫn đi cùng ngươi, tiết kiệm thời gian chứ không lại phải chờ mất nguyên một ngày.”

Vạn Dực cười gượng sờ sờ cái mũi, câm bặt.

Hai người nhanh chóng sửa sang lại bản thân cho tốt rồi đi về phía đàn thờ, tế tự chủ yếu do tam phương phụ trách, Thái Thường Tự Khanh chịu trách nhiệm sắp xếp bài vị thần linh, lư đồng cùng với đồ cúng tế; bộ phận còn lại có trách nhiệm về dàn nhạc và cách trang hoàng; Sau cùng do Lễ bộ tiến hành kiểm tra toàn diện, để ngăn ngừa xảy ra sơ xuất trong lễ tế thiên ngày mai.

Cuối mùa thu thời gian âm thầm trôi mau, huống chi là đang ở núi rừng, quá nửa giờ Dậu là một mảnh tối đen, ven đường đã sớm đốt những cây đuốc nhỏ, hai người đi tới một con đường gập gềnh, một nam tử mặc bào phục triều Đại Chu trên mái tóc cài đồ trang sức ngoại lai đang đâm đầu đitới. Vạn Dực có trí nhớ cực kỳ tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là người mấy năm trước trong tiệc ăn mừng Tề vương đánh bại Ngõa Lặc, vô lễ yêucầu y ca múa giúp vui – tiểu vương tử Đột Quyết, chẳng qua sau khi bị y làm nhục trước mặt nhiều người thì hai người không xuất hiện cùng lúc nữa, nhưng hai năm nay Mông Cổ lại bắt đầu rục rịch, đây lại là hai bộ tộc liền nhau, triều đình phải mượn sức Đột Quyết để kiềm chế, liên tiếp triệu kiến tiểu vương tử Đột Quyết vào cung.

Trong mấy năm nay Vạn Dực là sủng thần có đường làm quan rộng mở, đương nhiên trong các yến hội xã giao lớn không ít lần nhìn thấy thân ảnh của gã ta, tiểu vương tử Đột Quyết đang tha hương cũng rất thức thời, mỗi khi nhìn thấy vị sủng thần chạm tay có thể bỏng này thì tránh né mũi nhọn, chỉ là cặp mắt kia ẩn chứa vẻ oán độc, khiến cho trong lòng Vạn Dực khó chịu phải sinh ra đề phòng.

“Tại sao gã ta cũng tới rồi?” Kỳ Kiến Ngọc nhíu mày, cũng nhận ra gã ta.

“Có lẽ là Hoàng thượng muốn gã ta đến đây để có thêm nhiều kiến thức nhỉ?” Vạn Dực trêu đùa.

Tiểu vương tử Đột Quyết nhìn thấy hai người bọn họ cũng kinh ngạc, sau đó tươi cười muốn tới chào hỏi.

Kỳ Kiến Ngọc gật đầu cho có lệ, không kiên nhẫn dây dưa với gã ta, vội vàng cùng Vạn Dực bước nhanh hơn lướt qua bên người gã ta.

Trong nháy mắt lướt qua đó, vương tử Đột Quyết bỗng nhiên nhếch miệng, dưới ánh lửa lộ ra một nụ cười tia quỷ dị.

Sau khi tới Viên Khâu không ngờ Hoàng đế và Thái hậu đã ở đó, khóe miệng hai người đồng loạy vừa kéo lên, Kỳ Kiến Ngọc đứng sóng vai cùng Vạn Dực đã nhìn thấy Thái hậu như ánh đao mang theo một loạt mũi nhọn sắc bén.

Thái hậu không thèm liếc nhìn Vạn Dực một cái, chỉ ôn nhu nói với Kỳ Kiến Ngọc,“Ngọc nhi, theo mẫu hậu hồi cung.” Móng tay màu đỏ thật dài trêntay lóe ra hàn quang.

Vạn Dực yên lặng đưa cây đuốc cho Tề vương điện hạ, rồi sau đó đi theo Duệ đế Kỳ Kiến Thành đến bàn thờ được dựng tạm trải gấm màu thiên thanh.

Ban tế lễ ở Viên Khâu được bố trí bảy bài vị tổ tiên, mỗi một bàn thờ bài vị tổ tiên đều không giống nhau. Bậc trên chính diện có vị trí quan trọng nhất là: Bài vị của Hoàng thiên Thượng Đế và Thần linh, màn hình nón có nhiều sớ cầu nguyện.

Tầng thứ hai đặt ở vị trí hai bên cạnh: Bài vị của trời đất trăng sao và gió mưa bão táp, màn hình chữ nhật.

Bài vị làm bằng ngọc được bày biện khéo léo, tơ lụa, các động vật đã giết như trâu, dê, lợn cùng với các loại rượu, hoa quả, và hàng loạt thức ăn cống phẩm được sắp xếp ngay ngắn. Trong đó riêng những đồ cúng tế, dụng cụ cùng với đủ loại lễ vật cần sử dụng đã đạt đến hơn 700 kiện.

Vạn Dực khom người, trước mặt Hoàng đế kiểm tra cẩn thận các lễ vật cống phẩm có rơi rớt sứt mẻ gì không, đương nhiên Kỳ Kiến Thành cũng khôngbới móc gì nữa, đùa à, công tác chuẩn bị lễ cúng tế này rườm rà kinh người hiển nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp, y chỉ nhìn thôi cũng thấy quáng mắt rồi.

một đường đi xuống dưới bậc thang chính giữa phía nam, men theo bậc thềm hai sườn đông tây, hai hàng chuông đồng to lớn thật dài được sắp xếp ngay ngắn, màu đồng thiếc, chuông nhạc, chuông to cùng hơn sáu mươi loại nhạc cụ tạo nên cảnh sắc âm nhạc trung hòa, đứng lặng im trong bóng đêm, trang nghiêm tráng lệ.

Dọc đường đi Kỳ Kiến Thành chưa từng mở miệng, chỉ rủ mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt của Vạn Dực đang chuyên tâm làm việc, sau đó thong thả đi đến trước một cái chuông nhạc, cái chuông nhạc này rất cao lớn, có bảy loại hoa văn xoay quanh hình rồng cao đến cái xà nhà bằng gỗ, dài mười thước, cao gần ba thước, có sáu bức tượng hình võ sĩ bằng đồng cầm bội kiếm đứng bên cạnh, tạo thành ba tầng thượng, trung, hạ.

Kỳ Kiến Thành ngẩng đầu vỗ nhẹ vào bức tượng trên cao,“Trước đây trẫm mới gặp phụ hoàng đúng một lần, khi đó người đang diễn tấu ba cái chuông nhạc.”

Liên quan đến Tiên Hoàng, Vạn Dực không dám tiếp lời, trước quỳ nói sau. Chỉ là khi đảo mắt qua 33 cái chuông nhạc to lớn kia, có lẽ người Mông Cổ muốn khiến cho Tiên Hoàng bớt cô đơn chăng.

“Người từng nói với trẫm, chiếc chuông này chỉ có cung đình mới được diễn tấu, khi từ biệt cố quốc, người không còn được nghe âm thanh thân thuộc của quê hương nữa, chỉ có thể thỉnh thoảng khua gõ tự an ủi bản thân người.” Kỳ Kiến Thành quay đầu nhìn Vạn Dực đang quỳ gối trước mắt mình, tầm mắt lại xuyên qua u nhìn về phía xa xa,“Cho đến chết người cũng không được trở về quê hương, sau khi đau buồn mad chết, cũng chỉ có thể vội vàng chon cất nơi xứ khác......”

trên mặt vị hoàng đế trẻ tuổi không có dao động, ánh mắt sâu thẳm cũng lgiống như bóng đêm đậm sương mù.

Vạn Dực mím chặt đôi môi, cùi đầu thật thấp che giấu biểu tình trên gương mặt, thời điểm này tuyệt đối không trả lời là tốt nhất.

“Tại sao không nói gì?” Nhìn thấy thần tử mình sủng ái đang nín thở nghiêm túc đứng lên, Kỳ Kiến Thành nở nụ cười, rồi sau đó tự mình đỡ y dậy,“thật ra Vạn An là ân nhân của trẫm đó.” Nếu năm đó không phải Vạn An cùng bách quan ủng hộ hắn thượng vị, sợ là hắn đã sớm vô thanh vô tức cùng chết cùng các huynh đệ ở Hoàng Thành rồi.

Tuy rằng này ý định lúc ban đầu là nhìn thấy hắn tuổi còn nhỏ rất dễ gây khó dễ, nhưng rốt cuộc cũng giúp hắn sống sót trong kẽ hở chật vật. Sau đó lại từ kẽ hở đó trọng dụng Vạn Dực, cũng có thể nói là báo ân của Vạn An năm đó, đồng thời cũng là bởi vì tình cảm quý mến mà hắn dành cho y.

Vạn Dực đứng dậy rồi dòm ngó sắc mặt của Hoàng đế,“Vi thần vụng miệng, không biết nên nói cái gì cả.”

Kỳ Kiến Thành cười mắng,“Tại sao lại vụng miệng. Bớt dối trá đi.”

“Vi thần không dám......”

Chữ ‘Dám’ nói xong, một cơn gió đã đánh úp lại, đột nhiên ‘Leng Keng!’ một tiếng, cái chuông đồng bên trái của Kỳ Kiến Thành đột nhiên nổ ầm!

Trong nháy mắt hai người bỗng ngẩn ra, rồi mới kịp phản ứng lại --

“Thích khách! Có thích khách! Mau mau bảo hộ Hoàng thượng!” Tiếng kêu chói tai vang lên, bọn thái giám đag đứng sau Kỳ Kiến Thành đang gào giọng lên, nhanh chóng cùng đám thị vệ vây thành vòng tròn bảo vệ Hoàng thượng, trong tay thị vệ là những thanh kiếm sắc, đồng loạt hướng ra phía ngoài.

Người tới không thể nghi ngờ là cao thủ, chỉ tiếc rằng gió núi ban đêm quá to mới khiến cho ám khí bắn ra bị lệch, đụng nhầm vào cái chuông đồng.

“Hộ giá! Nhanh chóng hộ giá!”

Trong đêm tối, cả tòa hành cung chỉ trong vòng nửa khắc đã sôi trào lên, xa xa còn có thể nghe được tiếng thét chói tai của thái giám và những thị vệ đang giơ cao cây đuốc không ngừng chạy tới.

Vạn Dực bị thái giám và thị vệ vây lại phải chen chúc với Hoàng đế, lùi về phía hành cung. Y không ngừng ảnh giác quét mắt nhìn trái phải, nhưng bóng đêm quá tối tăm, ngoại trừ vùng lân cận cách ba thước có ánh sang soi rọi, còn lại đều là bóng đêm thăm thẳm.

“Á!”

không hề báo trước, thái giám đứng bên ngoài đột nhiên trợn mắt, rồi ngã xuống, vì giờ phút này bọn họ đang bị vây quanh trong một vòng tròn chật hẹp, nên thi thể kia đang đứng ngày cạnh y, mở to mắt nhìn y......

Vạn Dực không tránh khỏi lạnh cả người, thi thể ấy bị đẩy đi theo đám người.

trên mặt, trên người của thái giám vừa chết kia không có vết thương nào, như vậy nguyên nhân là......

“Ô!”

“Á!”

sự lo lắng trong lòng còn chưa ổn định, lại có thêm hai thái giám nữa mất mạng!

Có người không nén được sợ hãi nghẹn ngào một tiếng rồi lại phải nhanh chóng nhịn cuống,cứ tiếp tục như vậy e chỉ còn con đường chết.

không khí áp lực mà khẩn trương tràn ngập trong bóng đêm, Kỳ Kiến Thành trong vòng tròn chỗ sâu nhất hít sâu, ngồi chờ chết từ trước đến nay không phải là tác phong của hắn.

“Quân cận vệ chia làm ba nhóm, hai nhóm đứng yên tại đây, nhóm còn lại chạy ra xung quanh bốn phía, lục soát cẩn thận cho trẫm! Bắt được người nào, giết ngay tại chỗ.”

“Dạ!”

Ngay lúc đó lại có thêm hai thái giám mất mạng. Gương mặt và thân thể không bị thương, không bị thương, gương mặt......

Vạn Dực nắm chặt tay mới hiểu ra, lớn tiếng quát,“Cẩn thận trên đầu!”

Vừa dứt lời, một cây ngân châm thẳng đang bay thẳng về phía đầu y --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.