Khắp cành tươi thắm vẻ hồng xinh, muôn nhánh đầy hoa rạng nét xuân. (Trích trong bài Đào hoa – Ngô Dung)
Mùa xuân tháng ba, thời tiết này là lúc hoa đào nở rực rỡ nhất. một nhánh hoa đào dưới tàng cây bị người ta nắm nhẹ trong bàn tay, khuôn mặt y mập mờ đan xen giữa nét thiếu niên cùng thanh niên, nếu không có hai hàng lông mày kéo xếch lên đến tóc mai không che giấu được hình thái phong lưu, không phân biệt nổi sống mái.
“Liên Khanh, nhánh này được không?”
“Chỉ cần là gia cho, ta đều thích”. Liên Khanh nâng má, nhìn chăm chú không chớp mắt người thanh niên áo trắng đang nắm nhánh đào dưới tàng cây, chậc chậc, quả nhiên là người tôn lên màu đỏ rực rỡ của hoa đào.
Vạn Dực cắt nhánh hoa đào kia xuống, không nhìn Hoa thần y bên cạnh, đem nhánh hoa đào kia nhẹ nhàng cắm ở trên tóc Liên Khanh, rồi sau đó lùi một bước vừa cẩn thận điều chỉnh lại vị trí, mới hài lòng thu tay lại.
“Gia, đẹp mắt không?” Liên Khanh đứng dậy, đùa nghịch phía dưới kiểu tóc, quăng ra một đôi mắt quyến rũ……..
trên cây Ảnh Nhất nhịn không được quay lưng lại, thống khổ che trán.
Đem việc ‘giả phượng hư hoàng’ này đánh tráo đến cảnh giới cao nhất thì thế giới nhân sinh quan của gã ta đã hoàn toàn bị đảo điên.
Công tử...... Liên Khanh...... Hai người các ngươi kỳ thật là tới để trả thù xã hội đi. -_- Phía bên này, Vạn Dực đem đôi mắt quyến rũ đang bay tới của Liên Khanh xoá sạch: “Liên Ngã đâu?”
“Còn đợi ở trong phòng đấy, nói cái gì cũng không tới”. nói đến đây, Liên Khanh nũng nịu: “Lòng của nữ nhân ngài lại không hiểu sao, nàng ta tốt xấu gì cũng từng là tiểu thư khuê các, nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155326/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.