(Giải thích: Vì sao Phương Mị Mị uống thuốc rồi mà không thay đổi? Ừ thì thuốc đó hết công hiệu... bà sư phụ kia cho uống thuốc khác để tinh thần ổn định hơn. Thêm nữa, Trích Liên đáng lẽ chỉ có một năm để sống nhưng ngoại truyện lại sống được mười lăm năm... à thì.... đến phần bốn sẽ hiểu nhé.)
Miên Dạ đồng bộ đen kịt, mặt mang mặt nạ, mắt tỏa ra sát khí kinh dị. Nửa mặt thanh tú cau có, tức giận đến độ mặt cũng biến dạng.
Phương Mị Mị quay qua nhìn Miên Dạ...
"Ngươi, hồ ly tinh! Sắc Ca Thiên, huynh có thể thích, có thể nhìn nhưng ta không cho phép huynh bước về phía Phương Mị Mị!" Miên Dạ hướng Sắc Ca Thiên nói.
Phương Mị Mị nghe cũng chẳng có biểu cảm gì... chỉ nhìn Miên Dạ bằng ánh mắt lạnh tanh.
Ha... hay cho một câu nói! Hắn thích nàng? Nàng không còn cảm giác gì với hắn nữa, nghe thấy lời này có thể có biểu cảm gì? Cảm xúc gì? Với lại hắn vẫn chưa có thừa nhận gì cả.
Nàng bây giờ biết lỗi này do bản thân... nhát kiếm kia... cũng đáng.
Phương Mị Mị điều chỉnh tư thế, nằm xuống giường, quay lưng đi.
Đối mặt gì đó, nàng hiện tại mệt mỏi không có sức nữa.
An tĩnh nghĩ ngơi... an tĩnh suy nghĩ.
Miên Dạ thấy thế cảm giác mình đang bị khinh thường dâng cao. Miên Dạ định kéo Phương Mị Mị thì Sắc Ca Thiên ngăn cản, kéo Miên Dạ ra khỏi phòng.
"Sắc Ca Thiên! Huynh là kẻ bạc tình!"
"Đủ chưa! Đã đi rồi sao còn quay về? Hắn không cần nàng nữa nàng liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dm-ta-thanh-vuong-phi-roi/1566919/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.