"Tại sao không giữ lời hứa của mình... Lạc nhi? Muội muội lưu lạc là tại con! Mau tìm nó, mau tìm nó! Mau tìm muội muội con đi, mau tìm đi!"
Giọng nói oán trách rồi thúc giục văng vẳng bên tai nữ nhân đang say giấc nồng, nữ nhân này không ai khác ngoài Phương Mị Mị... một con người hai gương mặt.
Xinh đẹp, xấu xí.
Phương Mị Mị tỉnh giấc, mắt đao vòng quanh căn phòng, không thấy ai...
Bây giờ là nửa đêm... mẫu thân, phụ thân, hai người báo mộng cho nữ nhi... có phải muội muội đang gần con hay không?
Cô nương ba năm trước nàng đụng phải... dung nhan ấy... rất giống mẫu thân...
Phương Mị Mị nghĩ gì đó lấy một cái áo choàng lông cáo đỏ chói khoác vào, rồi lấy ra một áo choàng lông cáo màu xám nữa, cầm trên tay, đảm bảo mình mang đủ đồ rồi mới bước chân đi ra khỏi phòng.
Sau khi Phương Mị Mị rối loạn thần trí, Sắc Ca Thiên một mình mang Phương Mị Mị về Dạ quốc vì không có cách liên lạc với sư phụ của Phương Mị Mị nên khi về Dạ quốc, Sắc Ca Thiên cấp bách nói Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Dạ quốc nói cho sư phụ Phương Mị Mi.
Sư phụ Phương Mị Mị chỉ nói thuốc hết hiệu quả, có chút tác dụng phụ, qua vài ngày sẽ khỏi.
Điều khiến người ta khó hiểu là thuốc gì hết hiệu quả, nhưng sư phụ Phương Mị Mị không nói.
Phương Mị Mị quả thật về sau bình thường trở lại, nhưng hàng đêm đó Phương Mị Mị sẽ mơ những giấc mơ.
Đó chính là quá khứ...một quá khứ đã chìm sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dm-ta-thanh-vuong-phi-roi/1566907/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.