Chương trước
Chương sau
Lúc đó lúc này 13

Cả buổi sáng đều là trời nắng đẹp, cho đến sau giờ trưa giông tố buông xuống, khiến người ta trở tay không kịp, may mắn chính là rất nhanh liền quang đãng. Sau cơn mưa mặt trời nhô ra từ sau đám mây u ám, có dải lụa màu vàng nhạt, thảm cỏ bên cạnh sân chơi màu xanh lá ẩm ướt, không khí tràn ngập độ ẩm của mưa và tác dụng thổ nhưỡng của đất.

Sun trong phòng học tuy ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí, hai mắt lấp lánh nhìn về phía giáo viên, nhưng tâm tư là xuyên thấu bảng đen kia, nhìn về phương xa.

Trời quang mây tạnh, lát nữa bữa tối ăn cái gì đây?

Để kéo suy nghĩ trở lại, cúi đầu, ghi chép lại vài ba câu giáo viên nói.

Thật vất vả, đồng hồ tan học vang lên, Sun lười biếng bước ra khỏi phòng học, nghĩ đến tiết học cuối cùng còn chưa kết thúc, lại giống như đóa hoa héo úa, dựa vào lan can, nhìn xuống một tầng.

Lớp học của Ongsa nằm ngay dưới lớp học của cô. May mà, Ongsa cũng ở vị trí tương tự. "Ongsa ơi!", Sun hét lên.

"Sun?!" Cây trúc mới rủ xuống phía dưới, lại thẳng tắp đánh thẳng tới, lần theo âm thanh phát ra, ngẩng đầu nhìn lên, như thấy ánh mặt trời sau cơn mưa, lộ ra nụ cười. Đang muốn mở rộng vẫy tay, lại ngượng ngùng thu hồi, chỉ cười.

Ánh mặt trời sở dĩ rực rỡ sau cơn mưa, chỉ vì gom đủ ánh mặt trời, không khí, nước. Vạn vật dưới giọt mưa thấm nhuần, ánh mặt trời chiếu rọi, khôi phục sức sống. Có lẽ là gần hết tiết học cuối cùng, các thiếu niên không biết thế sự vui sướng kết thúc một ngày, trong sân trường có sức sống đặc biệt hỗn loạn.

Chắc chắn lại lớn tiếng nói chuyện, người dưới lầu có thể cũng không nghe thấy, Sun dùng môi nói: "Muốn cùng nhau ăn tối không?"

Đối thoại không tiếng động, đã là ngôn ngữ quen dùng của hai người, Ongsa trong nháy mắt liền hiểu ý, gật đầu, không chú ý tới người đứng bên cạnh.

"Ongsa ơi." Đột nhiên người được gọi kinh ngạc nhảy dựng lên. Sun có chút ấn tượng, người tới hẳn là P'Pim đang tuyên truyền cho câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Nhưng ai cho phép chị dùng từ 'ơi'? Ongsa thân với chị lắm sao?

"Xin lỗi đã làm em sợ, chị đến chỉ là muốn hỏi em có hứng thú gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh không?"

"Câu lạc bộ nhiếp ảnh?" Ongsa có chút không hiểu, mời chào thành viên là như vậy sao? Nhìn trái nhìn phải, dường như không ai làm điều đó vào thời điểm này.

"Cảm ơn, nhưng em đã tham gia cậu lạc bộ ngắm sao rồi." Ongsa vẫn nhút nhát như thường lệ khi đối mặt với người ngoài.

"Ừ, không sao, đây là Line của chị, nếu em có hứng thú thì cứ liên lạc với chị bất cứ lúc nào", chị ấy nhét tờ giấy vào lòng bàn tay Ongsa.

"Hả? Nhưng em không......"

"Em cứ cầm đi, có chuyện khác cũng có thể hỏi chị." P'Pim trước khi rời đi còn không quên cười với Ongsa, nụ cười đẹp thong thả rời đi, rất được con gái trong trường hoan nghênh.

Ongsa cầm tờ giấy đứng tại chỗ, lại nhìn, không kịp phản ứng.

Mới muốn hỏi Sun trên lầu bữa tối muốn ăn gì, ngẩng đầu nhìn lên, người đã không thấy đâu. Đang muốn dứt khoát lên lầu hỏi rõ ràng, không đợi đi tới cầu thang, tiếng chuông lại vang lên.

Thôi, tan học rồi hỏi sau.

Thế giới vận hành trong nháy mắt bị tiếng chuông tận thế đông lạnh thành một mảnh lặng ngắt như tờ. Mà 50 phút cuối cùng của lớp học, chịu đựng thành 5 thế kỷ, mới nghênh đón cuối thế kỷ.

"Hôm nay chúng ta đến đây thôi, nhớ kỹ, ngày mai mỗi người đều phải nộp báo cáo 2000 chữ." Giáo viên cuối cùng tuyên bố.

Đám thiếu niên chạy tán loạn khắp nơi.

Đoàn chị em Dear và Vee hỏi cô có muốn đi cùng sau giờ học không. Sun lơ đãng từ chối khéo, mỉm cười tiễn bạn rời đi, chờ đợi trong lớp học.

Quan niệm về thời gian của Sun từ trước đến nay không tệ, cô từng dùng máy tính giờ đếm qua, từ 1 đến 10 giây, dụng tâm tính đại khái chỉ kém nửa giây, nếu như Ongsa không nóng não đến mức vừa nhận lời mời của chị khóa trên lập tức lại dùng điện thoại muốn thêm Line của chị ấy, ở tại chỗ tốn thêm nửa phút, hiện tại nên xuất hiện ở cửa phòng học của cô.

3

2

1

"Sun!" Là Ongsa đang đeo cặp sách, thở hổn hển.

Sun mỉm cười chào Ongsa, "Sao cậu lại thở hổn hển như vậy", biết rõ còn cố hỏi.

"Tiết trước tan học vốn muốn hỏi cậu muốn ăn cái gì, nhưng sau đó cậu không thấy đâu nữa, cho nên, cậu muốn ăn cái gì?"

"Mình ăn gì cũng được." Sun vẫn cười đáp lại.

Ongsa suy nghĩ về món ăn Sun thích, "Phở?"

"Cảm giác lượng calo rất cao, gần đây hơi béo một chút."

"Canh thịt bò?"

"Trời nóng quá," Sun kéo cổ áo.

"Rau trộn đu đủ xanh?"

"Ừm, rất cay, không muốn ăn cay như vậy."

"Vậy cậu muốn ăn gì?" Ongsa muốn bỏ cuộc.

"Mình đều OK mà." Sun cười vừa vặn.

Ongsa chỉ muốn hỏi 어떡해 (ồ tố kề)?

Là đang giận sao? Chính là đang giận. Nhưng vì sao giận, Ongsa không nghĩ tới, chỉ có thể đầu hàng: "Nếu không, chúng ta vừa đi vừa nghĩ, mình giúp cậu cầm cặp sách."

"Được." Sun cũng không phải đứa trẻ kiêu căng, nhưng lần này nghĩ nhiều tùy hứng vài lần, giao cặp sách cho Ongsa.

Mặt trời buổi chiều lại trở nên chói mắt, Ongsa đeo hai cặp sách, giống như lạc đà dưới ánh mặt trời rực rỡ. Tinh và Charoen thấy vậy chỉ có thể trêu chọc "Cậu lại chọc Sun tức giận rồi hả?"

"Mình nào có!" Ongsa đúng lý hợp tình, trong lúc từ lầu 3 đi xuống lầu 1, Ongsa tự hỏi hôm nay rốt cuộc đã làm gì khiến Sun tức giận, suốt dọc đường đi từ bữa sáng, xe buýt đến cổng trường, rõ ràng trong thời gian này không có gì khác thường, cô thậm chí còn vẽ lông mày theo chỉ dẫn của Sun, tất cả đều hoàn hảo mới đúng.

Phải không?

Sun ở một bên cười, nhưng không nói gì, nụ cười kia vẫn làm cho đáy lòng Ongsa phát lạnh.

Oan uổng quá đại nhân, tôi cũng không làm sai chuyện gì. Chẳng lẽ lông mày tôi không vẽ đúng?

Chân trời lại tụ tập mây đen, tiếng sấm ầm ầm rung động.

Tinh lại nói về sự nghiệp to lớn của Ongsa hôm nay: "Ongsa hôm nay rất có tiền đồ, buổi sáng có con bé khóa dưới đưa thư tình, buổi chiều chị khóa trên chủ động nhét phương thức liên lạc của chị ấy, nhất định là bởi vì Ongsa trở nên xinh đẹp."

"Còn có người đưa thư tình à, Ongsa quả nhiên trở nên xinh đẹp, xem ra có rất nhiều người theo đuổi."Sun còn đang cười, nhưng nắm đấm ở phía sau lưng dồn lại.

Ongsa cảm thấy, giây tiếp theo mạng nhỏ của cô sẽ khó giữ được.

"Không có, không có. Thư tình mình bị tịch thu, tờ giấy mình cũng không biết ném đi đâu rồi."

"Vậy sao, người ta có tâm ý, sao cậu không nhận lấy?" Sun hỏi.

Hôm nay lại thay đổi, mây đen dày đặc.

Ongsa vội vã phủ nhận, "Nhưng đó không phải là tâm ý của mình."

Charoen thầm cầu nguyện, Đức Phật phù hộ, hãy để đầu gỗ thông suốt, nếu không hậu quả của biến đổi khí hậu sẽ là gánh nặng của tất cả mọi người.

"Mình......"

Sét đánh, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống.

Đề tài vừa chuyển "vẫn là nhanh về nhà đi. Tinh, Charoen, về nhà cẩn thận nhé. Sun, chúng ta đi thôi, hay là đến nhà mình ăn cơm đi. Sáng sớm P'Alpha đã chuẩn bị rất nhiều cơm chiên." Không quên bổ sung thêm, "Nếu sợ béo thì mình sẽ làm rau trộn cho cậu." Lạc đà Ongsa mang theo hai cặp sách chạy đến trạm xe buýt "Nhanh lên, trời sắp mưa rồi."

Mưa này, trời thật sự quá vừa vặn, Ongsa may mắn, may mắn sau tai nạn.

Trên xe buýt, Sun lấy lại cặp sách về đeo, vẫn để cây gậy trúc gầy mang cô cũng không đành lòng, tuy rằng gần đây Ongsa vận động rất nhiều, nhưng cơ bắp trên người không phát triển, lúc ôm cánh tay cô, cảm giác gầy gò y như cũ.

Trận mưa này rơi rất lâu, mãi cho đến khi các cô đến trạm xuống xe buýt, vẫn không ngừng. Ongsa ở trong mưa gió miễn cưỡng bung dù ra, nhưng chiếc dù nho nhỏ che không được mưa gió bậc này, mới đi vào cửa nhà Ongsa, hai người đã ướt sũng.

"Sun, cậu vào phòng tắm trước đi, mình lấy quần áo cho cậu thay, hắc... xì..." Ongsa hắt hơi một cái.

"Cậu đi thay trước đi." Sun khoanh hai tay, giám sát Ongsa lấy quần áo, đuổi người ta vào phòng tắm mới tính là hoàn thành.

Đồ ngốc này, là quên mình rất dễ bị cảm sao?

Sun tùy ý tìm một cái khăn tắm chấp nhận một thân quần áo còn ướt, lại tìm kiếm quần áo cô để lại trong tủ quần áo, nhưng tìm nửa ngày không thấy, lại tìm được một cuốn sổ bìa cứng màu đen dưới tầng áo bông dày dưới đáy tủ quần áo.

Đây là cái gì?

Cô biết Ongsa có hứng thú làm sổ tay, các loại sổ tay màu sắc rực rỡ, màu trắng, cùng với giấy dán chứa ở bên trông, băng dính giấy, miếng vải nhỏ, con dấu khắc độc đáo của thắng cảnh cô đều đã xem qua, Ongsa chia sẻ với cô không ít, nhưng cuốn sổ đơn điệu mộc mạc này thậm chí có thể nói là một cuốn sách hơi xấu xí, Sun chưa từng thấy. Thứ này trông có chút tuổi tác, mép da ngoài đã có chút bong tróc, lộ ra lõi giấy màu xám trắng, số trang trong không ít, ít nhất có một nửa là hiện ra trạng thái bồng nhuyễn, đã lật cũ, nhất định là thường xuyên lật xem hoặc viết mới có thể như vậy.

Đó là nhật ký bí mật của Ongsa.

Muốn mở không?

Mở ra, có phải tất cả sẽ kết thúc?

Nhưng đó là bí mật của Ongsa, dù có hay không đều phải do bản thân tiết lộ hoặc cung cấp mới đúng.

Sun rất là phân vâm, một tay ở trên phong bì muốn mở ra......

"A!!!!!" Là tiếng hét của Ongsa.

"Sao vậy" Sun bỏ đồ trong tay xuống, chạy về phía phòng tắm, cách cửa hỏi.

"Mình không sao, chỉ là trượt chân thôi."

"Đồ ngốc, để mình xem."

"Đừng......"

Sun đã mở cửa phòng tắm, Ongsa đang ở trong một tình huống thực sự xấu hổ và ngã xuống sàn sứ trắng, chỉ đủ để che một chiếc khăn tắm.

"Ngốc thế, ở nhà mình mà cũng trượt chân được." Sun quay đầu đi chỗ khác, tầm mắt ở trên bình sữa tắm bên cạnh, là mùi dâu tây, nhiệt độ trên mặt dần dần dâng lên.

"Cậu...... có thể ngồi dậy không?"

"Mình..... mình từ từ." Ongsa chống tay xuống đất, vẻ mặt đau khổ.

Hít vào, thở ra, Sun, mày có thể.

"Mình giúp cậu nhé!" Cầm lấy khăn tắm buộc lại cho Ongsa. Rất tốt. Sun, mày không thấy gì cả, ngoại trừ màu trắng......

Sàn nhà.

"Sun......" Ongsa đỏ mặt như cà chua, chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.

"Cậu đó, toàn thân cao thấp có chỗ nào mình chưa từng thấy qua." Sun quyết định đùa giỡn lưu manh một hồi, nhưng lại quan tâm. "Ngã ở đâu?"

"Dưới xương cùng một chút." Ongsa không dám nhìn Sun.

"Mông?"

"Ừ......"

"Vậy yên tâm rồi, đau một hồi sẽ không sao, nếu còn đau, chúng ta đành phải đi bệnh viện cấp cứu."

"Được......"

"Mình đỡ cậu đứng lên?"

"Làm phiền rồi."

Sun đỡ eo Ongsa, một tay nắm lấy cánh tay cô, dùng sức nâng người dậy. Ongsa mượn lực dùng lực, thuận lợi đứng lên, nhưng vẫn đau đến nhe răng nứt miệng.

"Đau lắm hả?"

"Đúng vậy." Ongsa đi từng bước một, mỗi bước đều là tra tấn.

"Lát nữa mình tìm cho cậu vải thuốc hay là thuốc mỡ đắp lên?"

Ongsa không dám tưởng tượng cảnh tượng đó "Để mình nằm sấp một lúc là được."

"Được rồi." Cách một lớp khăn tắm mỏng manh truyền đến nhiệt độ, làm cho Sun cũng tĩnh lại.

Vất vả lắm đi tới trước giường, Ongsa nằm sấp xuống, tóc còn ướt sũng, rất giống ma da bò ra từ phòng tắm, đương nhiên Sun cũng không khá hơn chút nào.

Ongsa nằm úp sấp trong gối, đột nhiên ngẩng đầu lên như nhớ ra chuyện gì, "Ồ, Sun, cậu còn chưa thay quần áo mà."

"Mình không tìm được, cậu để quần áo của mình ở đâu?"

"Mình nghĩ, hẳn là ngăn thứ ba trong tủ quần áo bên trái." Ongsa giơ tay lên, khóe mắt còn dư lại nhìn thấy quyển nhật ký kia.

Chết tiệc...... Sun sẽ không mở ra xem chứ?

Sun lần theo tìm tới, "Tìm thấy rồi!", lại nhìn tình huống thảm khốc của Ongsa, ma da màu trắng gần như muốn hòa làm một thể với ga trải giường màu trắng, Latte ở một bên hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang xác nhận chủ nhân sống chết hay không. Thở dài, "Cậu nằm sấp trước đi, lát nữa giúp cậu sấy tóc."

"Được."

Ongsa, đã tiêu đời.

Cả đời này cũng không muốn đối mặt với Sun nữa, sao cô lại ngu ngốc như vậy, té ngã trong nhà mình, còn muốn thanh mai trúc mã toàn thân ướt sũng hỗ trợ cô.

Một chút cũng không đẹp trai a......

Còn có sổ ghi chép, phải giấu đi mới được. Di chuyển, di chuyển, ui, đau quá.

Sun trong phòng tắm, hít vào, thở ra, muốn quên đi nhiệt độ vừa rồi, nhưng lại càng nóng hơn. Qua loa rửa mặt, dùng khăn khô lau khô tóc một chút, nhìn mình trong gương mới thoáng bình phục.

Sun, mày có thể, giữ bình tĩnh, bình thường.

Làm tốt vạn toàn chuẩn bị, đến bước ra phòng tắm, cũng mới không quá 10 phút. Chỉ thấy ma da màu trắng ghé vào mép giường, vươn tay muốn móc quần áo trong tủ quần áo.

"Cậu muốn lấy gì? Quần áo sao? Mình giúp cậu." Ma da chỉ mặc khăn tắm, tất nhiên Sun cho rằng cô muốn thay quần áo, nhưng tiến lên nhìn, mới phát hiện Ongsa muốn lấy quyển sổ kia.

"Ừm, sao cậu nhanh vậy?"

"Mình lại không giống cậu, tứ chi không phối hợp. Còn nữa, đã ngã thành như vậy rồi, còn muốn giấu đồ sao?"

Ánh mắt Ongsa mơ hồ: "Mình không có giấu."

Thật đúng là nói suông.

"Ồ? Vậy mình có thể xem sao?"

"Không được!"

Vốn dĩ là không có ý định này, nghe Ongsa nói như vậy, Sun ngược lại kích thích một chút tâm tư đến tột cùng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ongsa, cô nghiêng người nhặt quyển sổ lên và mở ra trang đầu tiên.

'Nếu một ngày nào đó, nếu có cơ hội này, tôi muốn nói to với Sun về tất cả những gì được viết ở đây.' Là chữ viết của học sinh tiểu học còn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sun nhìn Ongsa với vẻ mặt khó hiểu, trông Ongsa còn sợ hãi hơn cả lúc nãy, đôi mắt đầy lo lắng và một số thứ không hiểu. Tại sao phải sợ hãi?

'Điều đầu tiên tôi muốn nói với Sun là, tôi thích Sun hơn bố, mẹ, P'Alpha, Aylin, Latte, Sun là người tôi thích nhất trên thế giới.'

Rốt cục, đã nhìn thấy kết quả. Sun đóng quyển nhật ký lại.

Không cần tìm nữa, cũng không cần dò hỏi nữa, liền ở ngay trước mắt.

"Ongsa?"

Ma da lúc này trốn ở dưới gối, lựa chọn làm đà điểu. "Mình biết rồi, cậu đừng nói nữa."

Cậu sẽ không thích chuyện của mình đâu.

"Ongsa." Hít vào, thở ra, "Mình thích cậu lắm đó." Mặc dù rất ít khi nói.

Trong lời nói của Ongsa mang theo nghẹn ngào: "Mình biết, nhưng không phải, không phải loại thích đó, loại thích của mình đối với Sun."

"Loại thích nào?" Sun ngồi xổm xuống, vuốt tóc Ongsa vỗ về từng chút.

Latte nghiêng đầu nhìn, tại sao không sờ vào em, gâu.

"Chính là thích a, thích nhất thế giới." Giọng đè ở trong gối đầu rầu rĩ.

Sun cười: "Vậy tại sao cậu không nhìn mình mà nói?"

"Bởi vì cậu sẽ từ chối mình." Những lời này ngược lại rất có khí phách.

"Cậu không nhìn mình, làm sao cậu biết mình sẽ phản ứng như thế nào?"

Ongsa cuối cùng cũng nhấc gối khỏi đầu đối mặt với Sun, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt.

"Mình thích cậu." Giọng nói đều run rẩy.

"Ongsa, mở mắt ra." Sun chuẩn bị đếm ngược.

"Hả?"

3

2

1

Một nụ hôn nhẹ nhàng, trong hơi thở có thể ngửi được, son môi của Ongsa là Sun tặng, có mùi dâu tây thanh ngọt. Nhưng Sun vẫn đang đếm...

1

2

3

Khoảnh khắc đôi môi tách ra, Sun nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, ngây ngốc của Ongsa.

Là hiểu sai ý sao? Nếu lần này hiểu sai ý, thì cứ coi như đà điểu đi, cả đời này đừng gặp lại Ongsa nữa. Nhưng mà, nói như vậy, nếu là thật, cô sẽ khóc mất.

"Ongsa... à." Trong giọng nói của Sun cũng mang theo nghẹn ngào.

"Sun........"

Đổi thành Sun nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với "Đây là loại thích của mình. Còn cậu?"

Mình đã nói với cậu tâm ý của mình rồi, còn cậu thì sao?

"Sun, nhìn mình đi." Giọng nói của Ongsa càng thêm mạnh mẽ.

"Mình không muốn."

Nếu như cậu không phải thích mình như mình thích cậu.

Ongsa trong giọng nói đầy ý cười, còn sử dụng high pitch của High-touch "Nhìn mình đi, Sun".

Latte nghiêng đầu, gâu một tiếng, nhìn chị ấy đi.

Sun cuối cùng cũng mở mắt ra, thấy chính là, khoảng cách gần, sợi tóc, tai đã đỏ bừng.

Hai người dùng nụ hôn cảm nhận nụ cười.

Mình thích cậu, không cần lớn tiếng nói ra, lời đó đã được miệng truyền miệng rồi.

Mình thích cậu, là sự ăn ý không cần nói cũng biết, là nhiệt độ không giảm mà còn tăng, là một nụ hôn nhẹ nhàng.

Mình thích cậu, thật may mắn khi cậu cũng thích mình.

"Ui." Ongsa hét thảm một tiếng, cả hai cắn răng và gián đoạn nụ hôn.

"Sao vậy?" Sun dừng lại, căng thẳng ôm lấy khuôn mặt của Ongsa.

"Đau quá." Thì ra là Ongsa không biết tại sao lại bị lõm vào chỗ nào đó trong vết thương.

"Mình giúp cậu lấy vải thuốc đến." Mặt trời nhỏ sôi nổi chạy đi.

"Sun... ui!" Vẫn còn đau.

End.

————————

Có bao nhiêu tui edit bấy nhiêu muốn nữa cũng không có đâu nha 🥲🥲🥲

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.