Dũng khí, chưa bao giờ là nhãn hiệu thuộc về Ongsa.
Đối mặt với sự vật xa lạ, cô sợ hãi, không biết mang đến cảm giác không xác định, tựa như người đi trên dây thép không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu. Đối mặt với áp lực, cô học cách trốn tránh, nếu như mọi thứ trên thế giới đuổi không kịp cô, cũng không cần gánh vác. Đối mặt với người mình thích, cô chạy trốn, nếu không thể tới gần, vậy đành phải rời xa, đó là cách tốt cho nhau, dù sao, thời gian sẽ hòa tan tất cả.
Ngay cả Ongsa cũng cảm thấy mình yếu đuối và tưởng tượng rằng nếu mối quan hệ của cô với Sun thay đổi, cô chỉ có thể chạy trốn trong sợ hãi và không muốn đối mặt với nó. Sun từ nhỏ đã ưu tú, mọi thứ đều giỏi, mà cô lại kém mọi thứ, cô có thể dùng thân phận gì để đứng bên cạnh Sun đây?
Ngay cả làm bạn bè cũng cảm thấy tự ti, Sun làm sao có thể thích cô.
-
Một tấm ảnh, có thể nhấc lên sóng lớn động trời.
Có điều gì đáng báo động hơn việc biết rằng người bạn thân nhất của bạn 'có thể' thích bạn?
Nước suối vốn trong suốt, liếc mắt một cái có thể nhìn đến cùng, nhưng một khi thăm dò vào lại sâu không thấy đáy, đó làm người ta sợ hãi hoảng loạn biết bao.
Không phải Sun không nghĩ rằng tweet của Ongsa có thể là trượt tay, một bức ảnh đã bị xóa có thể nói lên điều gì?
Nhưng trước mắt cô nhiều hơn chính là, cô có thể xác định Ongsa có cảm giác giống cô hay không? Phần thích này có bằng nhau không? Nếu mối quan hệ thay đổi thì sao? Nếu sau này Ongsa thích người khác, chia tay thì sao?
Cô không có câu trả lời.
Lại nghĩ đến điện thoại của Ongsa lưu tấm ảnh cô đang ngủ, cả người lại không ổn.
Ongsa giữ những bức ảnh khi cô ngủ.
Sun không có kinh nghiệm cụ thể gì, cũng biết đó là chuyện mà người yêu thầm mới làm được, nói ra nếu đổi lại là người khác thì tương đối khó chịu, nhưng đó là Ongsa, người cô ở chung 16 năm, mức độ quen thuộc lẫn nhau có thể so với song sinh, kém là các cô không có quan hệ huyết thống, trông cũng không giống nhau. Nhưng các cô không cần quá nói nhiều, cũng có thể hiểu đối phương muốn làm gì.
Với góc cong khi ôm cánh tay, vai ngả sang một bên khi tựa vào nhau để nghỉ ngơi, bóng nghiêng một bên khi che dù, Ongsa có một khuynh hướng, là Sun, giống như trái đất nghiêng 23,5 độ về phía mặt trời, khoảng cách vừa phải, ấm áp thích hợp.
Khi còn nhỏ chơi đồ chơi trong nhà, cần một người chồng đẹp trai và đáng tin cậy (từ khách mời hữu nghị Ongsa),phải có con (bắt Aylin tới),và có thể là một con mèo và một con chó, giống như bố mẹ cô với bố mẹ Ongsa vậy. Dù sao Ongsa cũng sẽ là hàng xóm tốt bên cạnh, con của hai người giống như các cô từ nhỏ chơi cùng một chỗ, hai gia đình sẽ biến thành một đại gia đình.
Đó là bản thiết kế trông như thế này.
Nhưng lớn lên một chút, bản thiết kế sẽ thay đổi. Sun chưa bao giờ cảm thấy thích người đồng tính là một điều kỳ lạ, nhưng định kiến xã hội khiến điều này trở nên ít bình thường hơn. Hai người cùng giới tính ở bên nhau? Không lạ sao? Không thể kết hôn, nối dõi tông đường, không thể nắm tay trước công chúng, là quan hệ hỗn loạn, XB truyền bá đất nóng, đại loại như vậy, không có giới hạn phản đối.
Đã là thời đại nào rồi, còn nghĩ như vậy là người vượn còn chưa tiến hóa sao?
Học sinh lớp 10 nói chuyện con cái và hôn nhân thì hơi xa xôi, dù sao thi cử ở trường cũng không giải quyết được, nói gì đến cuộc sống tương lai, trọng điểm là Sun có nghĩ tới việc đặt Ongsa vào nhân vật bạn đời không?
Sao có thể không có. Đối phương là người ở bên cạnh cho tới nay, hơn nữa người ngoài cũng thường thì thầm về quan hệ của các cô, nghĩ nhiều một chút cũng không kỳ lạ nhỉ? Sun đã làm gì trong những tháng qua?
Hiện tại cuối cùng đã nghĩ thông suốt, là để ý, là thích, là có một phần ham muốn chiếm hữu này.
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để nói về tình yêu, bởi vì vẫn chưa xác định được tâm ý của Ongsa. Sun phải từ từ mới được, không cẩn thận có thể khiến Ongsa sợ đến mức trốn xa hơn.
Giống như Ongsa bây giờ không thích đi xe của cô nữa, lúc nào cũng cảnh báo Sun chạy quá tốc độ sẽ bị phạt.
-
Aylin hiếm khi đưa ra một thỉnh cầu: "Loài người Ongsa, cuối tuần này có đi công viên giải trí với tôi và P'Luna không?"
"Tại sao? Cậu và P'Luna tự đi không phải được rồi sao? Hai người nên hẹn hò độc lập đi chứ?" Ongsa không hiểu.
Aylin không thay đổi sắc mặt, nhưng tầm mắt đã không còn trên người trước mặt, mà là mặt trăng trên trần nhà "Loài người Ongsa, đây là lần đầu tiên của tôi..."
"Nhưng... tôi đi cũng có giúp được gì cho cậu đâu?"
"Làm ơn." Aylin lại học theo truyền thống của loài người, chắp tay trước ngực.
"Cậu đã nói như vậy rồi, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý."
"Sun cũng sẽ ở đó, cậu không cần lo lắng."
"Tôi...... tôi sẽ lo lắng gì chứ, cũng không phải tôi hẹn hò."
-
"Sun, chị có thể nhờ em một chuyện không?"
"Chuyện gì ạ?"
"Chị muốn cùng Aylin ra ngoài, em và Ongsa có thể đi cùng không?"
"P'Luna, không phải chị và Aylin đang hẹn hò đấy chứ?"
Hai má Luna đỏ bừng, "Ừm... Chị lo nếu sắp xếp lịch trình không tốt, ít nhất còn có hai người các em ở đây, nhiều người một chút sẽ náo nhiệt hơn."
"Như vậy không tốt đâu...", em và Ongsa đến đó làm bóng đèn sao?
"Làm ơn đi, chi phí vé vào cửa ngày đó chị có thể trả cho hai đứa."
"Được rồi......"
-
Sun biết rõ mình không phải là nhân vật chính của chuyến đi này, nhưng không biết tại sao, vẫn chăm chỉ trang điểm một phen, trang phục màu vàng nhạt tươi sáng, dây buộc tóc màu hồng được thắt nơ bướm, vòng tay hệ mặt trời thường đeo phản ánh màu cam và màu xanh trắng, tôn lên màu sắc của trang phục. Mặt khác, cô vừa mới bắt đầu học trang điểm, son môi, bọng mắt, lông mi, một cái cũng không bỏ sót.
Nhìn Luna mặc một chiếc áo ngắn tay và dây đeo cao bồi in ký hiệu UFO, còn có Aylin thay một chiếc mũ người ngoài hành tinh màu đen, tuy rằng đơn giản, nhìn cũng biết là cố ý phối qua. Nhưng còn ảm đạm hơn nhiều Sun. Sun cũng nghĩ mình có phải quá đáng hay không, cô cũng không phải là nhân vật chính hôm nay... Nhưng làm thế nào mà Luna có thể chịu đựng được chiếc áo khoác thể thao rộng quá khổ của Aylin?
Thôi, không ai tùy ý hơn Ongsa. Ongsa vẫn mặc trang phục nghỉ ngơi ở nhà vào ngày nghỉ, tay áo ngắn màu kaki và quần short, chiếc ba lô màu xanh da trời thường đeo trong giờ học đã được thay thế bằng một chiếc túi vải dù in trái đất màu trắng, trông có vẻ phồng lên, chứa không ít thứ, xoay một hướng, ngược lại đeo ở phía trước.
Cái gì là hằng ngày, đây chính là hằng ngày.
Ongsa, đây là trang phục cậu đi chơi với đối tượng mình yêu thầm sao?
Một lần nữa, Sun nghi ngờ rằng đêm đó cô đã nhìn nhầm. Tình cảm là chỉ có một mình cô ở bên này rối rắm sao?
Chỉ trong vài giây đầu tiên, Sun còn đang suy nghĩ tay nên đặt ở đâu, mới không có vẻ lạ thường. Muốn từ bỏ, nhất định là khoác tay Ongsa cùng đi, nhưng hiện tại...... quên chuyện đó đi. Mặc kệ, bình thường đi như thế nào thì đi như thế đó. Thuận thế khoác tay Ongsa, tựa vào vai cô. Bởi vì khoảng cách kéo gần lại, Sun nhận thấy sự cứng nhắc của Ongsa trong khoảnh khắc đó và nhanh chóng thư giãn, chỉ để lại một chút màu đỏ trên tai.
Hừ, lúc này còn được.
Công viên giải trí không thích hợp cho người nhát gan như Ongsa, nhìn Luna và Aylin mặt không đổi sắc chơi khắp các trò chơi mạo hiểm lớn, Ongsa chỉ nhìn thôi cũng thấy rùng mình. Sun sợ độ cao càng không thể gia nhập, cho nên hai nhóm người tách ra mà chơi.
"Cho nên hôm nay rốt cuộc chúng ta tới đây làm gì?"
Không hẹn mà cùng nhớ tới lời mời này là đến từ đôi tình nhân đang chơi vui vẻ, hai người phì cười.
"Bỏ đi, chúng ta chơi của mình, coi như du lịch miễn phí."
"Hay là chúng ta đi ăn gì đi. Nghe nói thịt heo nướng ở tầng một trung tâm công viên giải trí rất ngon." Ongsa mong đợi nhìn về phía Sun.
Sao Sun lại không biết món ăn yêu thích của Ongsa, không ngờ đối tượng bạn yêu thầm còn thua một miếng thịt heo nướng, đúng không?
Chẳng trách Ongsa từ đầu tới đuôi cũng chưa tỏ ra quá một ý thích nào. Có lẽ trong tâm lý Ongsa, thịt heo nướng còn quan trọng hơn cả Sun.
Đang giữa hè, nóng bức khó nhịn.
Sun muốn ra ngoài chơi, để tiện cũng không mang theo nhiều đồ, trên lưng chỉ có thể chứa điện thoại và ví tiền, cái khác không mang theo. Khi Sun nóng nên lấy tay quạt, Ongsa cầm dù che nắng lại gần, vừa vặn chặn ánh nắng mặt trời cực nóng, lấy ra một cái quạt nhỏ, một tay che dù một tay cầm quạt hướng về phía Sun.
Một cơn gió mát mẻ, tâm trạng cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
Sau khi đến nhà hàng, Ongsa cũng tìm một vị trí không đối diện với chỗ gió lạnh thổi, lấy áo khoác mỏng đắp lên đùi Sun.
Được rồi, tha thứ cho cậu hôm nay ăn mặc như vậy đấy. Sun nghĩ.
Sau khi ngồi xuống, Ongsa hỏi Sun muốn ăn gì như thường lệ, cầm thực đơn đi gọi món, để Sun ngồi một mình.
Nhưng phiền toái không mời tự đến. Một người đàn ông tự mình ngồi vào vị trí của Ongsa, xin phương thức liên lạc của Sun, từ chối vẫn lì lợm la liếm, lập tức bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, lại càng không biết làm sao.
"Này, anh làm gì vậy?"
Ongsa đặt khay thức ăn trước mặt người đàn ông, một nửa bát súp nóng đổ lên người người đàn ông, người đàn ông tức giận chửi ầm lên "X, mày là ai vậy hả?"
"Ông chú, chú như vậy là đang quấy rối trẻ vị thành niên đấy." Ongsa mặt không đổi sắc nói.
Người đàn ông nghe được xưng chú nói thiếu chút nữa muốn phát tiết, vừa nghe đến là vị thành niên sau đó lại lui bước.
Động tĩnh này đã khiến cho mọi người trong nhà hàng chú ý, người đàn ông cuối cùng buông lỏng tay rời đi.
Ongsa nhìn người đàn ông rời đi, lại cầm lấy ba lô, áo khoác, không thèm đếm xỉa đến trên bàn.
"Chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi", vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, ý bảo Sun đuổi theo, chuyển đến khu vực ngồi ngoài trời.
"Vừa rồi cậu không sao chứ?"
"Không sao, vừa rồi hắn nhiều nhất cũng chỉ là nắm cổ tay mình thôi à." Ongsa nghe xong lấy khăn ướt từ trong túi ra đưa cho Sun.
Sun cười vươn tay: "Cậu khoa trương quá rồi."
Ongsa ngoan ngoãn nhận lấy, cầm khăn giấy lau cổ tay Sun.
Ongsa rất lo lắng, cúi đầu nhìn kỹ, chà lau, bỏ sót một miếng cũng không được, kính cũng sắp rơi xuống: "Mình rất lo lắng, nếu như mình không có ở đây..."
Sun nhìn hình ảnh này cảm thấy buồn cười, lại không khỏi cảm động "Có lần nào mà không có cậu đâu, cậu đều luôn có mặt" hồi tưởng lại lúc học tiểu học bị bạn học nghịch ngợm trong lớp trêu đùa, lúc lên trung học cơ sở bị bắt nạt, mỗi lần Ongsa đều đứng trước mặt cô, giống như hôm nay.
Ongsa nhút nhát sợ độ cao, sợ bóng tối, sợ ma, thậm chí sợ Sun tức giận, nhưng luôn dũng cảm vì Sun, Ongsa thẳng thắn như vậy rất đáng yêu.
"Cậu ở đây chờ mình một chút." Ongsa đột nhiên nhớ đến cái gì đó, luống cuống tay chân buông khăn giấy, điện thoại di động, dù, túm lấy ba lô treo dưới, vội vàng chạy đi.
"Này..." Đã đi quá xa không nghe thấy Sun hò hét.
Nhưng Ongsa đã chạy trở lại trong vòng chưa đầy một phút với quả bóng bay màu hồng trong tay.
"Cho cậu." Ongsa đứng trước mặt Sun, vừa vặn che khuất ánh mặt trời chói mắt.
"Tại sao?"
"Vừa rồi... lúc gọi đồ ăn thì thấy có bóng bay, nhưng trong tay... cầm đồ quá nhiều, không tiện."
Ongsa nói lắp bắp, cũng không trả lời được câu hỏi.
Sun nhận lấy bóng bay, nhón chân lên ôm lấy Ongsa và hướng về phía mặt trời.
Ongsa hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, "Cậu... cậu làm gì vậy?"
"Sao? Bộ không được hả?" Sun cũng không trả lời câu hỏi của Ongsa.
"Chỉ là... rất nóng." Nhưng Ongsa vẫn siết chặt cánh tay, giọng nói nho nhỏ, sợ hãi, không phù hợp với hình tượng cao lớn vừa rồi của cô, nhưng không che giấu được nụ cười trên mặt.
"Im đi." Sun nắm chặt sợi dây quả bóng bay bằng tay trái và đấm Ongsa.
Cho dù hôm nay Ongsa mặc như một bộ đồ con gián cỡ lớn, Sun cũng sẽ tha thứ cho một lần...
Nhưng mà...... nghĩ đến cùng, Sun vẫn không nhịn được: "Chúng ta đến cửa hàng lưu niệm xem thử đi, xem có quần áo nào có thể thay trên người cậu không?"
"Hả? Còn bữa trưa thì sao?"'
"Đi dạo xong rồi tính tiếp." Sun chỉ mang theo quả bóng bay.
Để Ongsa ở phía sau luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, "Chờ mình với."
-
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, radio của công viên trò chơi bắt đầu phát đi ca khúc chúc ngủ ngon.
"Ongsa em mua quần áo ở đâu vậy, chưa đến nửa ngày đã biến thành người khác rồi." P'Luna dựa vào Aylin quan sát chiếc áo thun màu trắng gạo trên người Ongsa, kích thước vừa vặn, không quá rộng thùng thình, trông Ongsa càng thêm cao gầy.
"Loài người Ongsa không có khiếu thẩm mỹ tốt, nhất định là Sun chọn giúp." Aylin không chút nể nang.
"Đúng rồi, đều là Sun chọn, thẩm mỹ của cậu ấy rất tốt." Ongsa không phủ nhận.
Lại nhìn về phía Sun, "Wow, còn có bóng bay nữa. Aylin thậm chí còn không biết mua cho chị một cái." P'Luna dựa vào Aylin với cái miệng nhăn nhó phàn nàn.
"Rõ ràng em có mua cái kia." Aylin chỉ vào chiếc mũ đội đầu có ăng-ten của người ngoài hành tinh trên đầu hai người.
"Cái này cũng không phải mua hôm nay, quà lưu niệm hẹn hò đầu tiên đâu?" P'Luna có chút không biết xấu hổ.
"Vậy...... Vậy bây giờ chúng ta đi mua?"
"Được, nhân lúc cửa hàng chưa đóng cửa." P'Luna kéo Aylin đi xa.
Hai người này, căn bản không cần sự giúp đỡ của Sun và Ongsa, tại sao hai người họ lại ở đây?
"Chúng ta ngay cả bóng đèn cũng không tính."
"Đúng vậy."
"Còn nữa...... Cảm ơn cậu vì quả bóng bay."
"Cảm ơn cậu đã chọn quần áo."
Nắm tay, hai người nhìn nhau cười.
-
Là cậu đã chữa lành nỗi cô đơn của mình
Mà cậu lại không tự biết
Như đứa trẻ chia sẻ món đồ chơi yêu thích của mình
Cậu lấy đi tất cả những nỗi sợ hãi của mình về những điều chưa biết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]