Sao lại nhẫn tâm ra tay như vậy?
Lát sau, Đoan Minh Sùng đỏ mặt tía tai kéo Tuế Yến đi khỏi hàng trôi nước, đi thật ra rồi còn loáng thoáng nghe người xung quanh bàn tán nho nhỏ với nhau.
Tuế Yến còn ngoái đầu lại nhìn: "Ấy! Ấy, điện hạ, ngài không thả hoa đăng hả?"
Ông cụ dọn hàng bước như bay tới bàn, đổ luôn bát trôi nước có chiếc đèn hoa nổi lềnh bềnh bên trong vào thùng rác, cụ còn trừng mắt với hai người rồi "hừ" một cái.
Đoan Minh Sùng: "..."
Mặt Đoan Mình Sùng càng đỏ.
Tuế Yến bị kéo khuỷu tay, hắn loạng choạng đi về phía trước còn giãy giụa chắp tay, miệng lẩm nhẩm mấy từ: "Trời xanh trên cao, các lộ thần phật phù hộ…"
Hắn nhẩm xong thì quay sang nói với Đoan Minh Sùng: "Ầy, điện hạ, hoa đăng trôi theo dòng thì mấy ngày sau người ta cũng vớt lên ném vào thùng rác thôi, hồi nãy nhảy cóc luôn vào thùng rác thì chẳng phải thần phật sẽ thấy hoa đăng của ta trước, nghe thấy lời cầu nguyện của ta phải không?"
Đoan Minh Sùng ngoái đầu, hết nói nổi hắn.
Tuế Yến mở to mắt, hắn khiếp sợ kêu: "Hời rồi!"
Đoan Minh Sùng: "..."
Nếu như không phải có người xung quanh chắc Đoan Minh Sùng đã ngồi xổm xuống vùi đầu vào gối luôn rồi.
Quá… quá mất mặt.
Dường như mặt mũi cả đời thái tử điện hạ đều mất sạch sẽ cả, thế mà Tuế Yến vốn quen càng quấy lại rặt bộ có sao đâu, hắn nghênh ngang đi lại như cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498807/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.