Khủng cụ: Sợ sệt
- --
Mãi đến khi cô bé kia biến mất khỏi tầm mắt, Đoan Minh Sùng mới buông tay Tuế Yến.
Tuế Yến che tay lùi ra sau mấy bước, trong một chốc hắn cũng chẳng biết làm sao.
Nếu như là kẻ khác thì đến cả chuyện giải thích hắn cũng lười, ai thích nói sao thì tùy, dù sao với hắn đó cũng chỉ là chuyện vặt. Nhưng chuyện này lại gặp phải Đoan Minh Sùng, Tuế Yến không muốn úp mở cho qua, mặc y hiểu lầm mình.
Hắn hít sâu: "Lúc nãy kẻ đó…"
Tuế Yến chưa nói xong thì bỗng nhiên có người rơi xuống, kẻ đó lướt như quỷ mị đến bên cạnh Đoan Minh Sùng, dọa Tuế Yến tái mặt thêm mấy phần.
Đoan Minh Sùng: "Tìm thấy chưa?"
Ám vệ đáp: "Vẫn chưa, có lẽ chạy lên xe hoa rồi."
"Tìm tiếp đi."
"Vâng."
Nháy mắt, ám vệ lại hòa vào bóng đêm.
Tuế Yến lại thở dốc mấy cái mới hồi phục tinh thần, hắn dò thử: "Điện hạ…"
Lời còn chưa nói hết, một ám vệ lại nhẹ nhàng đáp xuống.
Tuế Yến: "..."
Cái đám người chuyên xen ngang lúc người khác nói chuyện quan trọng sao chưa bị thiên lôi đánh chết hử?
Tuế Yến hoàn toàn tức giận, hắn không bày ra biểu cảm nào trên khuôn mặt mình, phăng phăng đi về trước đẩy ám vệ đang định nói sang bên rồi nói với Đoan Minh Sùng: "Ta đẩy con nhãi đó ra là vì trong tay áo nó giấu dao găm."
Đoan Minh Sùng sửng sốt.
Tuế Yến hít sâu: "Lễ hoa đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498805/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.