Không có gì, chỉ là để Đoan Minh Sùng biết ta uống ly ô danh thay y mà thôi.
Quân Cảnh Hành còn đang chìm đắm trong sự rối ren rắm khi nghe Tuế Yến bảo hầu phủ là nhà y, nghe thấy mẫu đối thoại sung sức của hai người kia, y thở dài đầy bất đắc dĩ.
Hàm Duệ có bộ mặt dày cui: "Được thôi, đền mẹ ta cũng được, ta không chấp nhất đâu. Chỉ cần người đào được xương cốt thi thể bả trong bãi tha ma thì đưa đây, ta lấy."
Tuế Yến tức nổ phổi, sắp nói không ra hơi nữa.
Hắn tung hoành ngang dọc khắp kinh thành bao năm, tính ra toàn hắn chọc tức kẻ khác, đây là lần đầu có kẻ nói năng trên đầu trên cổ hắn như vậy.
Quân Cảnh Hành biết hắn thể nhược, sợ tức giận nữa lại ảnh hưởng xấu mới đỡ hắn: "Đừng giận đừng giận."
Tuế Yến tức tới không sức lực, hắn siết chặt cánh tay Quân Cảnh Hành: "Rốt cuộc ngươi… ngươi có về với ta không? Nói cho ta một câu!"
Quân Cảnh Hành thấy hơi khó xử, y ngần ngừ hồi lâu mới thận trọng nói: "Tiểu hầu gia có biết chuyện… thái tử điện hạ đã tra ra thân phận của ta hay chưa?"
Tuế Yến lắc đầu.
Quân Cảnh Hành nghĩ ngợi một chốc rồi kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình suýt bị người của Đoan Minh Sùng đưa đi.
Nghe xong, Tuế Yến cau mày, hắn hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức ngực lại: "Vậy ra mấy người âm thầm tìm ngươi những ngày này là người của thái tử à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498794/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.