Tần Lãng bật cười, Tô Thi Hàm vừa nói đùa ở trên bàn ăn vào buổi trưa, không ngờ giờ lại trở thành hiện thực, thật sự có người xin chữ ký cho hãn.
Tân Lãng nói: 'Chú Vương, cháu không phải là minh tỉnh. Chữ ký của cháu không có giá trị lắm. Nếu chú căn, cháu có thế ký một cái cho chú nhưng không thể ký trên một tờ giấy trắng."
Hiện hắn là pháp nhân của một số công ty nên không thể tùy tiện ký tên.
Ông Vương nghĩ tới đây, nói: "Vậy ký lên áo sơ mi của chú đi. Chú sẽ không giặt quần áo mà sẽ cất kỹ”
Tần Lãng cầm lấy bút ký tên lên trên áo sơ mi trắng, ông Vương được như ý nguyện thì đắc ý quay đầu đi.
Tân Lãng và ông Tân đến nhà máy, các công nhân đều rất phấn khích khi nhìn thấy Tân Lãng, đặc biệt là những công nhân trẻ tuổi.
Ánh mắt bọn họ nhìn Tân Lãng đều tỏ ra sùng bái.
Đối với bọn họ mà nói, được đi theo một ông chủ như Tần Lãng là một vinh dự lớn lao và cảm giác có thành tựu. Tuy là làm đầu gội đầu nhưng đầu gội đầu của Tân Lãng do chính Tân Lãng phát triển. Bây giờ Tần Lãng nổi tiếng, bọn họ còn sợ dầu gội đầu của bọn họ sẽ không có cơ hội sao?
Tân Lãng đi dạo quanh xưởng, mấy người trẻ tuổi dũng cảm chủ động tới bắt chuyện với hắn.
"Cậu chủ, tôi đã nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của cậu. Nét chạm khắc rất tốt, chúng sống động như thật!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3557691/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.