Đối phương gật đầu, sờ mặt nói: "Xem ra em vẫn còn nhớ chị chỉ là không còn nhận được hình dáng của chị nữa. Nhiều năm như vậy quả thực chị đã già nhiều.”
Tô Thi Hàm vội vàng läc đầu nói: " Không cói Chỉ là lúc đó em còn quá nhỏ nên có nhiều chuyện không thể nhớ được. Trong ấn tượng của em là khi chị Đình Ngọc vẫn còn đang học cấp 1. Sau này khi chị học cấp 2 thì em cũng không còn gặp nhiều. Thật sự là thiếu nữ lớn đến mười tám tuổi thì sẽ thay đổi nên bây giờ em mới không nhận ra."
"Em mới là thiếu nữ mười tám. Khi còn bé em là một cô bé xinh đẹp. Lúc đó, mỗi lần trở lại thôn của chúng ta thì bọn nhỏ đều thích nhìn thấy em. Một cô bé dễ thương nhìn như một con búp bê nha.” Tô Đình Ngọc nhớ lại những chuyện lúc đó, nụ cười hạnh phúc tràn đầy trên khuôn mặt.
"Khi đó, em thích chạy theo sau mấy cô gái bọn chị. Thật ra bọn chị đều rất thích em nhưng chúng ta rất xấu hổ. Em cũng biết ở quê bọn chị rất nhứt nhát, tuy rằng có thích em nhưng không dám tới gần em.
Nhưng mỗi lần em chơi cùng bọn chị thì bọn chị đều vui vẻ hồi lâu, nói dáng dấp em dễ nhìn, tóc đen bóng, không giống như bọn chị, tóc như cỏ khô.
"Những điều đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua nhưng nhiều năm đã trôi qua và giờ chị cũng đã ba mươi tuổi rồi. Em đã có con rồi nhưng có một không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3556268/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.