Tô Thi Hàm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nói: "Em rất đau lòng đây. Biết vậy buổi tối em sẽ không nói những lời đó. Em tình nguyện mỗi ngày đều chăm sóc các bé cưng cũng không muốn để bọn trẻ phải khó chịu”
Tần Lãng cười nhẹ, sờ sờ chóp mũi của vợ nói: "Cô vợ ngốc. Dù cả hai chúng ta mỗi ngày đều mang theo bọn trẻ thì bọn chúng cũng sẽ có khả năng bị bệnh thôi. Đây là chuyện bình thường thôi mà."
“Cũng giống như người lớn chúng ta. Một năm cũng thỉnh thoảng ốm một hai lăn. Cơ thể các bé cưng lại càng yếu hơn, thỉnh thoảng khó chịu cũng là chuyện bình thường”
"Em đừng nghĩ nhiều như vậy. Tranh thú lúc Huyên Huyên ngủ rồi em cũng nghỉ ngơi trong chốc lát đi. Chờ đến khoảng 1-2 giờ sáng nói không chừng thân nhiệt cơ thế của thẳng bé lại tăng lên, chúng ta còn phải giúp con hạ sốt nữa”
Tô Thi Hàm gật đầu nhưng thật ra cả hai đều không ngủ. Trong phòng vẫn để đèn ngủ ở đầu giường, ánh mắt của họ đều nhìn về phía con trai trong bóng tối lờ mờ.
Tân Lãng cứ nửa tiếng lại dậy đo nhiệt độ cho con trai. Hơn 2:00 sáng nhiệt độ cơ thể của cậu bé quả nhiên lại tăng lên, vượt quá 38 độ. Tâng Lãng đổi một miếng dán hạ sốt khác cho con trai. Sau đó dùng nước nóng pha thêm rượu trắng lau toàn thân cho cậu bé. Tiếp tục như vậy hơn nửa tiếng thì cậu bé cũng dăn đần hạ sốt.
Sau nửa đêm Tô Thi Hàm gần như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3542424/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.