"Vừa tồi Huyên Huyên đang ngủ tự nhiên thấy khó chịu nên khóc lên. Nếu không mẹ và cha con cũng không phát hiện ra thằng bé đang phát sốt. Không biết Vũ Đồng và Khả Hinh bên kia có bị khó chịu hay không”
Bà Tân đang nói chuyện thì Phương Nhã Nhà đột nhiên mở cửa bước vào.
Trên người bà vẫn mặc áo ngủ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tô Thi Hàm nhìn bà ấy và nói: "Huyên Huyên bị sốt ạ”
“Bị sốt à?" Phương Nhã Nhàn lập tức đi đến sờ lên trán cậu bé. Quả nhiên là rất nóng.
“Đang yên lành sao lại sốt rồi?” Phương Nhã Nhàn hỏi.
Tần Lãng lặp lại những gì mới nói lúc này, bà Tần ở bên cạnh nói: “Bà thông gia, tôi còn đang định đi qua bên phòng bà nhìn xem. Không biết Vũ Đồng và Khả
Hinh có xảy ra chuyện gì hay không”
Phương Nhã Nhàn nói: "Tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đứng dậy đi qua xem. Khi tôi đi ra, Vũ Đồng và Khả Hinh đều ngủ rất ngon, nhưng mà tôi không sờ trán chúng. Máy đo nhiệt độ đâu? Đưa cho tôi, tôi về phòng đo nhiệt độ cơ thế của hai đứa nhỏ."
Phương Nhã Nhàn trở lại phòng ngủ với máy đo nhiệt, đo nhiệt độ cơ thế của Khả Hinh và Vũ Đồng. Hai cô bé đều có thân nhiệt bình thường, hơn nữa hai bé ngủ cũng rất yên ổn. Nhìn qua không hề có vẻ gì là khó chịu
Phương Nhã Nhàn kiểm tra thêm vài lần. Xác định không có vấn đề gì mới đánh thức Tô Vĩnh Thắng Để ông ấy ở trong phòng chú ý tình huống của Vũ Đồng và Khả Hinh. Còn chính mình lại trở về bên phòng của Huyên Huyên.
“Vũ Đồng và Khả Hinh không sao. Hai đứa nhỏ ngủ rất ngon."
Sau khi nghe những lời của Phương Nhã Nhàn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cả ba bé con đều không thoải mái cùng một lúc thì điều đó quá tệ.
Tân Lãng kiểm tra thời gian, rồi lấy ra nhiệt kế dưới cánh tay Huyên Huyên ra.
Nhiệt độ là 38.2, như thế này vẫn ổn không cần uống thuốc hạ sốt. Chúng ta dán miếng hạ sốt cho Huyên Huyên là được. Thêm nửa tiếng nữa lại kiểm tra lại. Nếu độ nóng có giảm xuống là tốt rồi, nếu không giảm thì con sẽ lái xe đưa thẳng bé đi bệnh viện”
“Vậy mẹ đi lấy nước nóng, thêm chút rượu trắng.
Để lau người cho Huyên Huyên. Đây là cách hạ nhiệt độ thân thể tốt nhất” Bà Tân nói rồi đi vào phòng tắm.
Phương Nhã Nhàn đang ngồi bên cạnh con gái. Vẻ mặt đau lòng nhìn Huyên Huyên.
Điều cha mẹ sợ nhất chính là con mình.
Nhất là sốt đột ngột thế này, trẻ con không giống người lớn. Người lớn sốt chỉ là hệ miễn dịch tiêu diệt vi rút nên sinh ra phản ứng phụ, nhưng trẻ con còn quá yếu. Sốt cao có thể kéo theo nhiều các biến chứng khác. không tốt.
Trong nửa giờ tiếp theo, không có ai rời khỏi phòng, Phương Nhã Nhàn và bà Tăn thay phiên nhau lau người, cánh tay và lòng bàn tay của Huyên Huyên.
Tô Thi Hàm nằm bên cạnh cậu bé. Huyên Huyện dựa vào mẹ.
Cậu nhóc khó chịu không muốn bị người khác ôm nên chỉ có thể dán vào Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng.
Nửa giờ sau, Tân Lãng lại đo nhiệt độ cho Huyên Huyên. Trong năm phút đồng hồ chờ đợi, người lớn đều tràn đầy hồi hộp và lo lắng.
Khi Tân Lãng lấy nhiệt kế ra khỏi nách Huyên Huyên thì ông bà Tân và Phương Nhã Nhàn đều đến gần xem. Tô Thi Hàm ở trên giường cũng nhoài người ra bên cạnh xem.
"Thế nào rồi? Hết sốt chưa?”
Tân Lãng nhìn nhiệt kế nói: "Có hạ nhiệt một chút, 37.7 vẫn còn sốt nhẹ. Chắc một lát nữa là sẽ hết sốt”
Bà Tần nghe vậy một tay che ngực rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may là cơn sốt đã dần hạ xuống. Nếu không thì đêm nay cả nhà chúng ta sẽ phải vào bệnh viện mất. Điều quan trọng nhất là thẳng bé vẫn còn đứa cháu tội nghiệp của tôi”
“Hạ sốt là tốt rồi! Nếu sốt liên tục thì thẳng bé nhất định sẽ không thoái mái” Phương Nhã Nhàn cũng đau lòng nhìn Huyên Huyên.
Tần Lãng liếc nhìn thời gian đã hơn mười hai giờ. Vì thế nói với Phương Nhã Nhàn: "Mẹ về phòng ngủ trước đi. Ở đây có con và Thi Hàm rồi, Vũ Đồng và Khả Hinh còn ở trong phòng với cha nữa. Bây giờ cũng muộn lắm rồi, mẹ cứ về ngủ trước đi ạ"
Mặc dù Phương Nhã Nhàn cảm thấy đau lòng cho cháu trai lớn của mình, nhưng cũng hiểu là nhiều người tập trung ở đây cũng vô dụng. Lại không thể giúp bọn trẻ chia sẻ bất cứ điều gì.
Vì vậy bà gật đầu nói: "Được rồi! Mẹ về phòng nghỉ trước. Tiện thể nói cho cha con biết, cha con biết Huyện Huyên khó chịu chắc là trong lòng cũng đang rất lo lắng đây”
"Buổi đêm nếu Huyên Huyên lại phát sốt thì các con phải nói với mẹ và cha con nhé. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi bệnh viện.”
“Chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ mau đi nghỉ trước đi ạ” Tô Thi Hàm nói.
Sau khi Phương Nhã Nhàn trở về, Tân Lãng nói với ông bà Tân: "Cha, mẹ, hai người cũng nghỉ ngơi đi, Thi Hàm và con sẽ đưa Huyên Huyên lên tăng để ngủ. Thằng bé hôm nay hơi khó chịu nên sẽ rất dính mẹ nó."
Bà Tần nói: "Lãng Lãng, hay là mẹ và các con cùng đi lên tầng chăm sóc nó đi. Tuy rằng lúc này Huyên Huyên đã hạ sốt nhưng mà lúc 1 - 2 giờ sáng rất dễ sốt trở lại. Lúc ấy cần lưu ý nhiệt độ cơ thể của thằng bé. Nếu lại nóng lên thì phải làm giống như vừa rồi để hạ nhiệt độ mới được”
Tần Lãng vỗ nhẹ bả vai mẹ hẳn nói: "Mẹ, con biết mà! Cha mẹ không căn lo lắng, con và Thi Hàm sẽ chăm sóc tốt cho thẳng bé. Hai người cứ ngủ sớm chút đi. Hai người đừng tưởng rằng mình còn trẻ tuổi nữa, thức đã hơn nửa đêm rồi, ngày mai có thể không dậy nổi đấy”
"Hơn nữa chúng ta không chỉ có mỗi Huyên Huyên. Vũ Đồng và Khả Hinh đều đang ngủ. Nếu ngày mai hai người đều không dậy khỏi giường được thì ai sẽ chăm sóc bọn chúng đây?”
Nghĩ đến việc còn có hai đứa cháu gái nhỏ, bà Tần đành gật đầu.
Bế Huyên Huyên trở lại phòng ngủ chính trên lầu, Tô Thi Hàm nhìn con trai cuối cùng cũng đã ngủ say. Trong mắt toàn là đau lòng.
Tần Lãng đi đến vòng tay qua vai vợ, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô: "Đừng lo Thi Hàm! Huyên Huyên chỉ bị cảm lạnh một chút thôi, không phải vấn đề lớn gì. Em đừng lo lắng quá."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]