Phương Nhã Nhàn cười nói: "Không sao cả! Năm đó con cũng gọi cha trước. Năm đó cha con cũng không chăm con nhiều như Tân Lãng chăm mấy đứa nhỏ như bây giờ, vậy mà con vẫn cứ gọi cha trước. Lúc đó làm mẹ tức giận không ít, nhưng mà bà nội con nói với mẹ, như vậy rất bình thường."
"Bởi vì baba dễ gọi, ngoài ra gọi baba cũng rất tốt, sau đó con có thể rảnh hơn một chút, ha ha”
Năm đó sau khi con biết ba ba, cha con không thể không ôm con, ha ha”
"Sáu tháng con mới biết gọi ba ba nha”
Bà Tân ở bên kia điện thoại cũng cười nói: "Đúng đúng, đến lúc đó các bé cưng đều kêu ba ba, cứ để Tần Lãng đi làm việc, con có thể nghỉ ngơi”
Tô Thi Hàm nghe hai mẹ nói vậy thì dở khóc dở cười.
Còn có cách nói như vậy à?
Có điều trong lòng cô cũng rất vui vẻ, chỉ mong
Vũ Đồng và Khả Hinh cũng biết gọi ba ba, sau đó lại học gọi mẹ, gọi ông bà nội, ông bà ngoại, sẽ nói thật nhiều.
Dưới sự dỗ dành của Tần Lãng, Huyên Huyên lại gọi mấy tiếng 'baba', sau đó thì trực tiếp gọi "Ba ba ba ba ba ba...” kéo dài.
Càng gọi càng hưng phấn.
Làm cho Tân Lãng hận không thể lập tức bay đến bên cạnh con trai, ôm lấy nhóc sau đó hôn một cái.
"Chờ ba ba trở về nha, bốn rưỡi chiều về đến Thượng Hải. Sau đó bắt xe, khoảng sáu giờ là có thể về tới nhà rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3483800/chuong-360.html