Hắn đến chỗ Khả Hinh, Khả Hinh cũng hành động giống như Huyên Huyên.
Vũ Đồng cũng vậy, chúng thà để dì Vương ôm, cũng không để cho hắn ôm.
Tân Lãng sững sờ.
Tô Thi Hàm cũng sững sờ.
Tân Lãng vẫn tiếp tục trêu chọc Khả Hinh và Vũ Đồng, hắn nghĩ rằng hai cô con gái của mình bám hẳn nhất thì nhất định sẽ để cho hẳn bế.
“Vũ Đồng! Khả Hinh! nào để cho baba ôm nha.”
Hai đứa nhỏ nhìn hẳn một cái, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tô Thi Hàm và dì Vương.
Bọn nhỏ không cho Tần Lãng ôm.
Hơn nữa, khi nhìn Tân Lãng chúng rất lạnh lùng, trong lòng Tân Lãng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Con trai và con gái không để cho hắn ôm.
Còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn?
“Vợ à! Chuyện này làm sao vậy?"
"Em cũng không biết, trước khi anh trở về, ba đứa. nhỏ vẫn giống như bình thường, chuyện này là sao vậy”
“Huyên Huyên! Vũ Đồng! Khả Hinh! Cười với baba một chút, được không?” Tô Thi Hàm chọc Huyên Huyên đang được cô bế, lại chọc Vũ Đồng đang được dì Vương ôm và Khả Hinh đang nằm trên đùi cô.”
Nhưng ba đứa nhỏ giống như đã bàn trước với nhau, chính là không thèm cười với Tân Lãng.
Dì Vương nhìn một hồi nói: "Chắc ba đứa nhỏ giận Tân Lãng rồi”
"Giận ư?" Tân Lãng sửng sốt nói.
"Hình như hôm nay cháu không làm gì cả”
"Văn như thường lệ”
Dì Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3483780/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.