Sau đó, Tân Lãng lại tiễn ông Tân ra sân bay.
Đây cũng là lần đầu tiên ba đứa nhỏ đến sân bay. Chúng đã bị thu hút bởi kiến trúc ở đây.
Nhưng khi ông Tần đang đi lấy vé, ba đứa nhỏ nhận thức được rằng có lẽ sắp phải chia tay ông nội.
Ba đứa nhỏ mím môi lại, may mà cũng không khóc toáng lên.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bác nhìn thấy ba đứa con của Tân Lãng. Ông nói với ông Tần: "Ông thật may' mắn! Cháu trai cháu gái đều có cả, con trai lại xuất sắc giỏi giang, còn có một cô con dâu xinh đẹp nữa.”
"Lần này khởi nghiệp, ông không tiếp tục kinh doanh nhà hàng nữa sao? Sao lại đổi thành sản xuất đầu gội đầu? Tôi thực sự sợ ông lại mất tiền! ”
Ông Tần vẫy tay, mỉm cười với Tân Lãng và những người khác, tồi đáp lời Ngô Bác: "Nói thật với ông, tôi làm việc cho con trai trong nhà máy sản xuất đầu gội đầu này.”
“Lãng Lãng nhà ông muốn mở nhà máy sản xuất đầu gội đầu sao?" Ngô Bác kinh ngạc nhìn Tân Lãng, người mới chỉ 20 tuổi còn đang ôm một đứa bé cách đó không xa.
"Trước đó, có nghe ông Tân kể rằng Tần Lãng điêu khắc và đã mở một cửa hàng chuyên điêu khắc. thủ công.
Ông cũng thấy chiếc xe mà Tần Lãng chở ông Tân đêm đó. Một chiếc BMW trị giá hơn 600.000 tệ.
Ông biết Tân Lãng mở cửa hàng, kiếm được không ít. Tuy nhiên, không nghĩ Tân Lãng lại có thể mở xưởng sản xuất đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3483754/chuong-318.html