Dì Hạ cũng biết có áp lực vô hình đè nặng trên đôi vai con trai mình. Nếu ở thành phố lớn khó có thể trụ vững, vậy thì vẽ một quận nhỏ để phát triển. Cả nhà có thể sống một cuộc sống nhàn nhã, tự tại hơn.
Căn nhà mà gia đình bà đang ở khá rộng rãi thông không đông đúc. Sầm một chiếc xe hơn 100. ngàn tệ, trải qua những ngày tháng an nhàn sống cùng với vợ con.
Mặc dù bà cũng hy vọng con trai thành đạt, nhưng bà biết rằng hy vọng con trai mình có ngày thành đạt là quá mong manh. Con trai bà không có. ngoại hình xuất chúng, cũng không có tài năng thiên phú như Tân Lãng.
Vì vậy, khi con trai nói rằng cả đời cũng không có khả năng mua nhà ở Thượng Hải. Dì Hạ cũng tiện thể hỏi Tân Lãng về việc tuyển dụng của nhà máy.
Tân Lãng nhìn Chu Hướng Bằng. Chu Hướng Bằng hơi nhíu mày, kỳ thật anh ấy vẫn muốn ở thành phố lớn để phấn đấu. Tạm thời, chưa muốn về nhà sớm như vậy.
Tân Lãng nhìn ra suy nghĩ của Chu Hướng Bằng, hắn cười nói với dì Hạ: "Chuyện này hiện tại vẫn chưa. quyết định. Chúng ta sẽ nói chuyện này lại khi nhà máy thành lập. Lúc đó cháu sẽ giao việc quản lý nhân sự cho bố mẹ. Dì có thể nói chuyện với bố mẹ cháu. ”
Chu Hướng Bằng liếc mắt nhìn Tăn Lãng với vẻ mặt đầy cảm kích.
Nếu không nhờ Tần Lãng, anh ấy sẽ lại phải cãi nhau với mẹ về việc về quê tìm việc làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3483753/chuong-317.html