Nghe được lời bác sĩ Tào, bà Tân nói: "Vâng! Cảm ơn bá sĩ Tào”
Video call kết thúc, ba người nhìn nhau sau đó cúi đầu nhìn hai đứa bé, đều cảm thấy đau lòng.
Bọn trẻ còn nhỏ, sức đề kháng không tốt. Sốt cao một trận vậy mà còn bị phát ban toàn thân.
Mặc dù không ngứa, nhưng hai đứa trẻ rõ ràng đang rất khó chịu nên quấy khóc.
Tô Thi Hàm cầm phấn rôm cùng Tân Lãng bôi cho hai đứa.
Sau khi bôi phấn rôm, hai cô đứa nhỏ cảm thấy dễ chịu hơn một chút nên đã nín khóc. Nhưng mà, chúng dùng đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Tăn Lãng và Tô Thi Hàm.
Nhìn hai đứa ai cũng đau xót.
"Vũ Đồng, Khả Hinh! Bác sĩ nói rằng vết mẩn ngứa rên người các con sẽ nhanh chóng biến mất. Không phải là vấn đề gì lớn, Vũ Đồng và Khả Hinh nhà mình là những cô bé kiên cường, có đúng không?”
Cả hai cùng an ủi bọn trẻ.
Hai cô bé khịt mũi, dựa vào trong lòng của baba và mama.
Buổi trưa, Phương Nhã Nhàn gọi điện tới muốn gặp hai cháu gái nhỏ. Nếu không phải đã đồng ý với Tần Lãng ngày mai đến thì ngay sau khi biết được tin hai cháu gái đêm qua bị sốt cao, bà ấy đã đáp chuyến bay đi thắng đến bên hai cháu rồi..
Biết được hai đứa cháu đã hạ sốt, Phương Nhã Nhàn thở phào. Nhưng mà, lại hay tin hai đứa cháu sau khi hạ sốt bị phát ban thì bà lại lo lẳng.
May là những nốt đỏ này sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3433354/chuong-234.html