“Không cần đâu dì. Ở nhà cũng là cháu tắm rửa cho bọn nhỏ."
Phương Nhã Nhàn nghe vậy, ánh mắt hiện lên nhiều phần khen ngợi, nói: “Dì cũng đã lâu không tầm cho trẻ con. Nên chắc không thạo bằng cháu, thế cháu đi đi."
Bà đưa mắt nhìn Tân Lãng đẩy bọn nhỏ trở lại phòng ngủ, bản thân bà cũng quay người trở vẽ phòng ngủ chính.
Bên trong phòng ngủ chính, Tô Vĩnh Thẳng vẫn còn đang ngủ. Phương Nhã Nhàn cau mày nằm xuống bên người ông, Tô Vĩnh Thẳng lập tức tỉnh lại
“Sao bà lại ở đây? Con gái dậy sớm như thế sao?” Tô Vĩnh Thắng hỏi.
Phương Nhã Nhàn lắc đầu: “Con gái còn đang ngủ, bọn nhỏ ngược lại tỉnh rồi. Tân Lãng đẩy bọn nhỏ đi tấm rửa rồi.”
Bà nói xong, cơn đau thắt lưng khiến bà không nhịn được mà lẩm bẩm. Trước mặt chồng mình, Phương Nhã Nhàn tỏ ra yếu đuối hơn trước mặt người khác nhiều.
Tô Vĩnh Thẳng thấy thế vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?"
“Tối hôm qua chăm mấy đứa nhỏ, cái eo này coi như phế rồi. Ông nhanh chóng giúp tôi bóp cái lưng một chút, tôi sảp đau chết rồi."
Tô Vĩnh Thắng không nói hai li, lập tức đứng lên lấy đầu hoa hồng trong ngăn tủ ra. Đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa nóng rồi ngồi ở bên giường xoa bóp cho Phương Nhã Nhàn.
“Như thế nào lại mệt mỏi như vậy?” Tô Vĩnh Thắng có chút giật mình hỏi.
Phương Nhã Nhàn thở dài một hơi nói: “Ông quên lúc con gái chúng ta hồi mới ra đời rồi sao? Trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3432175/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.