Chương trước
Chương sau
Triệu Quang Huy và Chu Hành biết Tô Vĩnh thẳng. gọi bọn họ đến đây để hỗ trợ. Vì vậy khi trò chuyện, họ cố ý đem chủ đề này nói vào chuyện làm ăn.

Ông Tô, nghe nói dự án gần đây của ông đã 'thành công rồi! Đây là một chuyện vui đó nha, dự án lớn trị giá hơn 30 triệu nhân dân tệ như vậy. Lần này ông kiếm được bộn tiền rồi!” Triệu Quang Huy dùng ánh mắt ra hiệu.

Chu Hành hiểu ý, lập tức tiếp lời: 'Năm nay công ty ông nhận mấy dự án lớn. Lần này ký hợp đồng hơn 30 triệu tệ. Ông Tô, anh đúng là gừng càng già càng cay đói 30 triệu tệ này kiếm được cũng không ít nha. Căn nhà này ông ở nhiều năm rồi, có dự tính đổi thành biệt thự lớn hơn không? ”

Triệu Quang Huy lập tức nói: "Biệt thự làm sao có thể sống thoải mái bằng một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố được. Ông Chu, cái này là chú không hiểu rồi, căn nhà này của ông Tô một mét vuông giá hơn 00 nghìn tệ! Hơn nữa, Lão Tô mua hắn 3 căn ở toà nhà này. Sống trong ngôi nhà này thoải mái hơn sống ở biệt thự ngoại ô nhiều! "
Chu Hành cười hihi hai tiếng, đáp: "Cũng đúng! Có tiền thì nên sống ở trung tâm thành phố cho thoải mái, mọi mặt đều tiện lợi! Ở đây cách công ty ông Tô không xa. Đi làm, tan ca còn có tài xế đưa đón, cuộc sống của ông Tô thực sự thoải mái.

Hai người một hát một bè, nói một hiểu mười chính là để giúp Tô Vĩnh Thắng dân mặt Tăn Lãng một chút.

Người mà con gái mang về, Tô Vĩnh Thẳng đương nhiên không muốn nói thẳng mặt. Chỉ có thể dùng cách này dẫn mặt Tân Lãng một chút để Tân Lãng biết khó mà rút lui. Từ nội dung câu chuyện, thấy rõ được điều kiện kinh tế nhà họ Tô, để cho Tần Lãng biết. Tô Thi Hàm không phải ai cũng xứng.

Nhưng mà Tân Lãng ở trong phòng khách hình như không có hứng thú với nội dung trò chuyện của bọn họ. Mấy chục triệu tệ cũng không là gì đối với người có hệ thống như Tân Lãng.
'Vừa mới kích hoạt hệ thống, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hẳn đã bắt đầu kinh doanh, mở một cửa hàng nhỏ, mua một chiếc xe hơi mới. Còn có mấy triệu tệ tiền tiết kiệm. Hẳn chỉ mới 20 tuổi, tương lai còn có khả nẵng vô hạn.

'Tô Thi Hàm nghe thấy những lời này, tâm trạng có chút khó chịu, ánh mắt lo lắng nhìn Tân Lãng.

Tân Lãng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng năm chặt lòng bàn tay, dùng ánh mắt ra hiệu Tô Thi Hàm không sao.

Tô Thi Hàm nắm tay Tân Lãng, dùng sức mình nói với anh. Cô đối với anh cũng kiên định, sẽ không. bao giờ bị lời nói của bố mà dao động!

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng dấy lên niềm hạnh phúc vững chắc.

Huyên Huyên bị Tần Lãng ôm vào trong lòng. Có lẽ là cảm thấy bưồn chán, đôi tay nhỏ bé duỗi ra nằm lấy cạnh bàn trà.

Tăn Lãng thấy vậy, kéo cái bể cá nhỏ trên bàn trà gần lại. Trong đó nuôi hai con cá vàng, mắt nó to tròn nhìn rất đáng yêu.
Huyên huyên cũng rất thích, bĩu môi với cá, bắt chước dáng vẻ phun bọt khí của nó.

Ngay khi tên nhóc đang giao du với con cá vàng nhỏ trong bể, trong đầu Tăn Lãng vang lên âm thanh của hệ thống.

"Dinh dinh, xin chúc mừng ký chủ và con đã cùng, thành công thử thách thú vui nuôi cá. Thưởng cho ký. chủ kỹ năng câu cá sơ cấp. Kích hoạt kỹ năng này có thể giúp cho trình độ câu cá của ký chủ đạt đến trình độ của người câu cá chuyên nghiệp. Xin hỏi, ký chú có muốn kích hoạt kỹ năng ngay bây giờ hay không? ”

Kỹ năng câu cá sơ cấp? Nghe có vẻ không tệ!

Đàn ông đều thích câu cá, Tân Lãng cũng không ngoại lệ. Trước đây, vào kì nghỉ, hân thường cùng bố mình đi câu cá. Dựa vào kỹ năng ít ỏi của bản thân, mỗi lăn anh ta chỉ có thể câu được vài con cá. Nhưng so với dân chuyên nghiệp. Tân Lãng biết, mình chỉ là một kẻ tay ngang.

Bây giờ, có kỹ năng câu cá sơ cấp mà hệ thống khen thưởng, có thể đạt đến cấp độ của người câu cá chuyên nghiệp. Quá tuyệt!

“Kích hoạt kỹ năng” Tăn Lãng phát ra mệnh lệnh trong đầu.

Trong nháy mắt, trong đầu Tăn Lãng là một vệt sáng.

Nhiều kiến thức và kỹ năng về câu cá nạp vào. trong đầu hắn, bao gồm làm thế nào điều chỉnh mồi tốt nhất, cách xác định môi trường nước nơi có các loài cá khác nhau, kỹ năng câu và móc câu,... Bây giờ khi nghĩ đến câu cá, Tân Lãng tràn đầy tự tin.

Không ai để ý đến thay đối nhỏ này. Tăn Lãng coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng Huyên Huyên chơi đùa với cá vàng.

Tại bàn bài bên kia, Bạch Vũ nhìn ra ý đồ của hai người bạn này, cảm thấy có chút xấu hố nên chuyển chủ đề: "Ngày mai là cuối tuần, anh rể vừa mới giành được một dự án lớn, gần đây chắc cũng rảnh. Lâu rồi chúng ta không đi câu cá, anh có muốn đi không? "

Nhấc đến câu cá, tất cả những người đàn ông. trong bàn ngay lập tức trở nên thích thú.

Triệu Quang Huy hí hửng: “ Được, tôi thì không vấn đề. Tuần trước tôi vừa đi câu ở gần sân bay xong. Chu Hành thái độ cũng rất rõ ràng, nói: "Tôi cũng đi, lâu lắm không câu cá cùng ông Bạch, gần đây có bí mật luyện tập không vậy?"

Bạch Vũ cười đáp: "Haha, tôi tuần nào cũng đi. Tuần trước tôi đi câu cá, còn câu được một con cá rồng nặng 2 cân!"

Khi nói về chủ đề câu cá, Tô Vĩnh Thắng cũng vui vẻ, xua tay nói: "Nếu mọi người muốn đi, vậy thì đi thôi!

Ngày mai đi câu cá ở biển đi.”

“Được, đi biển câu cá vẫn thích hơn” Ba người tự. nhiên đều đồng ý.

Bạch Vũ vui vẻ, quay đầu hỏi Tần Lãng: “Tiểu Tân, cậu thích câu cá không? Ngày mai muốn đi cùng chúng tôi không?”

'Vừa nói xong, sắc mặt Tô Vĩnh Thắng lập tức thay. đổi. Đá liên tục mấy cái vào giày của Bạch Vũ. Rõ ràng không muốn Tân Lãng đi cùng.

Nhưng suy nghĩ của hai người khác ở trên bàn là Triệu Quang Huy và Chu Hành lại không như vậy. Mấy người bọn họ bây giờ được coi là người thành đạt, tự. mình lái thuyền ra biển câu cá là một thú vui cao cấp xa xỉ. Mang Tần Lãng theo là làm khó cậu ta, vừa hay. để Tần Lãng thấy được khoảng cách giữa bọn họ.

Thế là Triệu Quang Huy và Chu Hành không ngừng sử dụng ánh mắt để nhắn tín hiệu cho Tô Vĩnh Thắng.

Triệu Quang Huy nói: "Ông Tô, nếu chúng ta đi câu cá, vậy thì chúng ta lái thuyền ra giữa biển để bắt vài con cá rồi trở về.

'Tô Vĩnh Thắng hiểu ngay ý đồ của bạn mình. Trong lòng mừng thầm.

Ý kiến này không tồi, vừa hay để cho Tân Lãng ý thực được năng lực của ông!

Dù là câu cá biển hay là trình độ câu cá của chính mình, chắc chắn có thể cho tên nhóc Tần Lãng mở rộng tầm mắt.

Tô Vĩnh Thắng mừng thầm trong bụng, động tác dưới bàn dừng lại, gương mặt cũng vui vẻ lên. Tay cầm một quân Thùng, nhưng ánh mắt nhìn những quân bài bay trước Bạch Vũ, đột nhiên đổi một quân bài.

"Ù"

Mặt Bạch Vũ vui vẻ nói: “Trúng rồi”

"Tô Vĩnh Thẳng cười bảo: “Tôi biết ngay chú đợi quân bài này”

Bạch Vũ cười haha hai tiếng, tiếp tục nhìn qua Tân Lãng.

Tân Lãng đáp: “Cháu thế nào cũng được”

Bạch Vũ hỏi tiếp Thi Hàm: “Thi Hàm, cháu có muốn đi không?”

'Tô Thi Hàm trong lòng biết rõ dụng ý của bố và hai chú, không khỏi lo lắng Tân Lãng sẽ chịu thiệt. Cô không yên tâm, đáp: “Cháu cũng muốn đi, nhưng mà bọn nhỏ..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.