Nghe chị gái thở dài, Phương Diệu Căm nhẹ nhàng vỗ vai an ủi bà. Ở trước mặt em gái, Phương Nhã Nhàn cũng nói ra nỗi lòng của mình.
“Con bé Thị Hàm này, nếu nó nói trước cho chị và cha nó biết chuyện nó mang thai, anh chị nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Ba đứa nhỏ cứ để ở nhà nuôi, chị và cha nó giúp nó chăm sóc, còn nó cũng có thể tiếp tục đi học.”
"Sau này, đi làm cũng có thể yên tâm phấn đấu ở nơi công sở. Ở nhà đã có chị và bố nó chăm sóc bọn rẻ, không phải lo nghĩ. Ai ngờ chuyện lại thành như vậy”.
"Nó nói chuyện này với Tần Lãng trước, thà tin 'tưởng Tân Lãng còn hơn là tin chị và cha của nó nữa."
"Chị à! Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm! Thi Hàm và Tân Lãng nếu đã xác định bên nhau, còn có con. Vậy thì nó nhất định đã có ý định này với Tân Lãng. Nếu không, lúc đầu cũng không giữ đứa nhỏ."Phương Diệu Cầm nói.
"Phải đấy! Chúng ta đều từng trải qua thời tuổi trẻ đó, chị làm sao không hiểu tâm tư của Thi Hàm được. Lần này, nó đưa Tần Lăng trở về không phải là đã xác định rồi sao!” Phương Nhã Nhàn thở dài.
Phương Diệu Cầm nói:"Chị à! Em thấy chị và anh rế đã giữ Tân Lãng ở lại ăn tối rồi, vậy là hai người đã chấp nhận chuyện này rồi sao? Chị đã nói chuyện với Thi Hàm chưa? Nhà Tân Lãng có hoàn cảnh như nào?
Mọi người đã tìm hiểu chưa?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3432166/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.