Xa cách gần 5 năm, rốt cuộc Thời Nhụy cũng trở về thành phố B.
Ngồi trên xe taxi, cô không hề chớp mắt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thành phố B thay đổi quá nhiều.
Thành phố này giống như một thanh niên với sức sống vô hạn, tốc độ phát triển nhanh chóng của nó không thua gì các thành phố khác, nó có thể cung cấp cho mọi người nhiều cơ hội hơn để cho mọi người nhìn thấy tương lai. Đó là lý do tại sao nhiều người cố gắng hết sức để bén rễ ở thành phố này.
Bệnh viện trực thuộc đại học B, là bệnh viện quốc gia số một, nơi này có thiết bị và tài nguyên chữa bệnh tiên tiến nhất.
Bệnh viện rất lớn, Triệu Dung không có văn hóa gì, hoàn toàn bối rối, chạy tới chạy lui thật lâu mới làm xong thủ tục nhập viện của Thời Nhụy, để cô vào phòng bệnh.
"Nhụy Nhụy, dọc đường đi cháu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát trước, Thời Hoài con cũng nằm nghỉ đi, bà đi ra ngoài mua đồ ăn rồi trở về."
Triệu Dung dặn dò xong liền rời khỏi bệnh viện, đứng ở trung tâm thành phố phồn hoa, bà nhìn giá cả trên bảng hiệu của một cửa hàng mì trước mặt, sờ sờ mấy trăm đồng còn sót lại trong túi, nhìn mà chùn bước.
Bệnh của Thời Nhụy tiếp theo sẽ cần một khoản chi phí lớn, nhưng bọn họ đã không có tiền, chi phí chuyển đến thành phố B đều là vay mượn.
Sau mấy lần giãy giụa, bà đi tới Lam Đậu Loan.
Thím Vương cười khanh khách bưng một ly nước tới: "Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/994752/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.