Đây là mơ sao? Rõ ràng cách xa mấy ngàn dặm, sao đêm khuya như vậy anh lại đứng ở trước cửa nhà mình? Đã hơn một năm không gặp, lại dài như một thế kỷ vậy. Nhưng bọn họ không kịp ôn chuyện. Trình Trì thấy cô hoang mang rối loạn, chỉ khoác áo, dưới chân còn mang dép lê, hỏi cô: "Làm sao vậy?" Thời Nhụy nhớ tới bà nội từng nói, nếu Trình Trì dám đến, bà sẽ đuổi anh ra ngoài. "Không có gì, anh mau đi đi! Đừng để bà nội em thấy được." Trình Trì không nhúc nhích. Trước khi quyết định đến, anh quả thật chỉ muốn lén nhìn cô một cái, nhưng bây giờ nhìn thấy cô, bước chân của anh lại không dời đi được. "Nhụy Nhụy, chú Vương có tới không? Sắc mặt bố cháu không ổn, phải lập tức đến bệnh viện." Triệu Dung nghe thấy Nhụy đang nói chuyện với người khác, trong lòng sốt ruột, liền chạy ra xem, vừa nhìn thấy Trình Trì, lập tức dựng cảnh giác đầy người, "Cậu đến đây làm gì?" Bà nói xong liền đi lấy cái chổi đặt bên tường, Thời Nhụy vội chạy tới đè lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn bà: "Bà nội, đừng như vậy." Trình Trì chẳng những không đi, ngược lại còn đi vào phía trong. "cậu làm gì? Ai cho phép cậu đi vào? Đi ra ngoài cho tội." Triệu Dung ở phía sau hét lên, lại không kịp ngăn cản bước chân của Trình Trì. Trong phòng, Thời Hoài lại ngã xuống trên mặt đất, ý thức không tỉnh táo, mà khi Trình Trì ngồi xổm xuống trước mặt ông, ông vẫn nhận ra anh. "Mày đến đây làm gì? Mày...... cút!" Trình Trì cũng không để ý tới ông, đầu tiên là xem xét sắc mặt của ông, lại nắm cằm ông, khiến cho ông phải mở miệng ra, quan sát lưỡi. Lúc này Triệu Dung cũng vào, thấy thế lập tức kéo anh đi: "Cậu đừng chạm vào con trai tôi." Trình Trì không đụng vào nữa, nhàn nhạt nói: "Tình trạng của chú không chỉ bị thương bên ngoài, chắc là còn bị trúng độc cồn, cần phải nhanh chóng đến bệnh viện." Nói xong anh lấy điện thoại gọi 120, sau đó nâng Thời Hoài dậy: "Xe cứu chưa đến, chúng ta phải đi bộ ra ngoài đường, cháu cõng chú." Anh cố gắng cõng Thời Hoài lên lưng, nhưng Thời Hoài căn bản không phối hợp, còn giãy dụa: "Chết cũng tốt, dù sao cũng là phế vật. Tao không cần mày cõng, mày... Nghĩ rằng mày làm chuyện này, tao sẽ đồng ý sao, không bao giờ! Cả đời cũng không bao giờ!" Mặc dù Triệu Dung không tin chuẩn đoán của Trình Trì, nhưng nhìn sắc mặt của Thời Hoài càng ngày càng xấu, cũng biết là vấn đề nghiêm trọng, trước mắt bà và Thời Nhụy đều không có sức lực, để anh cõng là biện pháp tốt nhất. "Nói cái gì có chết hay không, con đừng tự hủy hoại chính mình như vậy, nếu con có bất trắc gì, để lại hai người mẹ và Nhụy Nhụy biết làm sao bây giờ?" Cuối cùng Trình Trì vẫn mặc kệ ông giãy giụa, cõng chạy ra ngoài. Thời Hoài vẫn không ngừng mắng chửi ở trên lưng anh, sắc mặt Trình Trì nhàn nhạt, bước từng bước ổn định. Trong đêm tối, người một nhà bọn họ vội vàng đi trong con hẻm tối tăm, nhìn bóng lưng vững vàng của Trình Trì khi cõng Thời Hoài đi trong bóng đêm, ánh mắt Nhụy dần dần nóng lên. Anh đã thay đổi, tính cách trầm hơn, cũng thành thục ổn trọng hơn. Trước đây anh là cậu thiếu niên kiêu ngạo cỡ nào chứ, hết lần này đến lần khác vì cô mà vứt bỏ lòng tự trọng, cố gắng chịu đựng và nhân nhượng. Xe cứu thương đến rất nhanh, sau khi Thời Hoài đến bệnh viện liền được đẩy vào phòng cấp cứu. Ở bên ngoài trong quá trình chờ đợi, Triệu Dung đứng ở cửa phòng cấp cứu, Trình Trì dựa vào tường, Thời Nhụy liền đứng ở đối diện anh, cách nhau một cái lối đi nhỏ, hai người chỉ là lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì, nhưng từ trong anh mắt đã thể hiện ra tất cả những gì muốn nói. Đã hơn một năm, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, giống như vật đổi sao dời, bọn họ đều thay đổi rất nhiều, mà khi ánh mắt giao nhau, lại đều cảm nhận được, nỗi nhớ nhung và tình yêu của bọn họ vẫn luôn như vậy, không thay đổi. Cũng là giờ này khắc này, dưới ánh đèn, Thời Nhụy mới chân chính cẩn thận đánh giá anh. Anh gầy đi, nhưng vẫn đẹp như vậy, đường nét khuôn mặt đã mất đi sự ngây ngô của thiếu niên, thêm vào đó là sự trưởng thành của một người đàn ông. Anh vẫn luôn nhìn cô như vậy, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, Thời Nhụy bị ánh mắt của anh nhìn đến chua xót, đôi mắt hơi ửng đỏ. Sau đó cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ nói, may mắn bệnh nhân được đưa đến kịp thời, nếu không có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lúc rạng sáng, Thời Hoài mới hoàn toàn tỉnh táo, Tống Thành vừa đến làm việc, cố ý tự mình tới thăm, còn chào hỏi bác sĩ và y tá trong khoa, để bọn họ chiếu cố hơn một chút. Triệu Dung tươi cười tỏ vẻ cảm ơn anh ta, mà Thời Nhụy chỉ là ngồi ở mép giường Thời Hoài, không có bất kỳ biểu tình gì. Đúng ngay lúc này, Trình Trì tới. Anh đây một đêm, chỉ là hai người không có cơ hội nói chuyện. Sau khi trời sáng, anh rời đi một lúc, trong tay cầm theo bữa sáng. Tống Thành vừa thấy anh liền nhận ra, không phải anh chính là tên bệnh thần kinh ở quán cà phê sao? "Sao lại là anh?" Địch ý của Tống Thành biểu hiện quá rõ ràng, ngay cả Triệu Dung và Thời Nhụy cũng cảm thấy rất kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ quen nhau? Lúc này Triệu Dung cần phải bày tỏ thái độ, không thể làm Tống Thành hiểu lầm, vì thế bà đứng dậy, nhìn thẳng mặt Trình Trì. "Cậu đi đi, đừng tưởng rằng cậu làm chút chuyện đó thì chúng tôi sẽ cảm kích cậu, tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu làm cái gì, chúng tôi cũng sẽ không tha thứ, mau đi!" Triệu Dung thậm chí còn muốn động thủ đẩy Trình Trì ra, Thời Nhị vội vàng giữ chặt: "Bà nội, không cần!" Cô căn bản không có dũng khí đến nhìn Trình Trì, áy náy trong lòng sắp bao phủ cô. Đêm qua, là thân hình cao lớn của anh cõng bố đi ra khỏi ngõ nhỏ, nhưng hôm nay bà nội vẫn muốn đuổi anh ra ngoài. Cô không hiểu, vì sao muốn bố và bà nội cởi bỏ khúc mắc lại khó khăn như vậy? Trình Trì xuất phát từ lễ phép, lùi hai bước, bình tĩnh nói: "Cháu có thể đi, nhưng cháu muốn lấy đi một thứ." Triệu Dung vừa nghe anh lời này, liền xuyên tạc ý tứ của anh, hừ lạnh một tiếng: "Được thôi, bây giờ muốn thanh toán đúng không? Nhụy Nhụy, cậu ta đưa cho cháu cái gì thì trả lại cho cậu ta, sau khi thanh toán xong, nhớ kỹ, về sau không được xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa." Thời Nhụy nhìn Trình Trì, cô biết ý của Trình Trì không phải như bà nội nói. Quả nhiên, Trình Trì nhìn Thời Nhụy nói: "Cháu muốn điện tâm đồ của Nhụy Nhụy." Nửa giờ sau, phòng điện tâm đồ. Trình Trì chăm chú nhìn hình ảnh và số liệu hiển thị trên máy tính, mà Thời Nhụy nằm trên giường nhìn anh chằm chằm. Trong suốt quá trình làm điện tâm đồ, Trình Trì vẫn cau mày, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng lấy được hình ảnh in ra, anh lại nhìn thật lâu. Khi tầm mắt dừng lại trên cổ tay anh, cô giật mình, hốc mắt lập tức đỏ lên. Sợi tơ hồng mà cô đưa cho anh, thế mà vẫn còn đeo! Thời Nhụy ngồi dậy từ trên giường, nhìn báo cáo điện tâm đồ trong tay anh, lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, cô nhớ tới phòng khám của bác sĩ Đường, đã từng đọc được báo cáo về việc anh thi đại học sớm vào lớp 11 đoạt được Trạng Nguyên. "Trình Trì, anh đã vào đại học rồi đúng không? Học ngành gì?" Trình Trì chậm rãi gấp báo cáo điện tâm đồ lại, ngẩng đầu lên, trong mắt anh có tơ máu nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng anh lại mỉm cười với cô. "Anh học y!" – Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi. Trình Trì đi rồi, Thời Nhụy đứng ở cửa sổ nhìn ra, đón gió lạnh rót vào, nhìn theo bóng lưng của anh. Tống Thành đi đến bên cạnh cô, theo tầm mắt cô nhìn bóng lưng người đàn ông: "Cậu ta chính là người em thích?" Triệu Dung nghe vậy, lập tức phủ nhận: "Không đúng không đúng......" "Đúng!" Thời Nhụy lại thừa nhận, âm thanh không lớn, nhưng lại kiên quyết lạ thường. Bóng dáng Trình Trì đã biến mất, Thời Nhụy nhìn về phía Tống Thành, càng thêm kiên định mà nói: "Đúng, anh ấy chính là người tôi thích." Sắc mặt Tống Thành khẽ biến. Triệu Dung dùng sức kéo ống tay áo Thời Nhụy, hơi xấu hổ cười: "Người này thích Nhụy Nhụy nhà ta, nhưng là tôi và bố con bé sẽ không đồng ý, kiên quyết không đồng ý." Bà cũng không hiểu vì sao anh lại muốn lấy y điện tâm đồ của Thời Nhụ, nhưng nếu anh hứa lấy xong liền đi, bà đành phải đồng ý với cậu ta, tóm lại anh đi rồi thì sẽ yên tâm hơn. Tống Thành nhớ tới chuyện ngày đó ở quán cà phê, tức giận lại nổi lên, hừ lạnh nói: "Tôi thấy anh ta cũng không tốt lắm, tốt nghiệp cao trung chưa? Cả ngày lang thang khắp nơi, chắc là không học tập chăm chỉ, cũng không có một công việc chính đáng, đúng không?" Thời Nhụy rất tức giận,cô không thích anh ta dùng ngữ khí khinh thường như vậy đi bình phẩm về Trình Trì, rất không thích! "Không phải chuyện liên quan đến anh!" Cô lạnh lùng nói. Triệu Dung vội lôi kéo cô, trách mắng: "Nhụy Nhụy, sao lại nói chuyện với bác sĩ Tống như vậy?" Quay đầu lại nhìn Tống Thành tỏ vẻ xin lỗi, "Bác sĩ Tống, Nhụy Nhụy chưa hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt con bé." Thời Nhụy không muốn nghe tiếp nữa, cô chỉ muốn lẳng lặng xoay người ra khỏi phòng bệnh. Cô biết, bọn họ sẽ kiên quyết không đồng ý, mặc dù Trình Trì làm nhiều như vậy, cố gắng muốn đi lấy lòng bọn họ như vậy, bọn họ vẫn như cũ nhìn không thấy, nhưng cô vẫn thích anh. Loại thích này cũng không giảm bớt theo thời gian, mà dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn! Chắc là vĩnh viễn cũng không quên được, cô cũng sẽ vĩnh viễn không dùng hết toàn lực để thích một người như vậy, vĩnh viễn không. – Ba năm sau, bệnh tình của Thời Nhụy đến thời điểm nghiêm trọng nhất, cô không thể đi lại như bình thường nữa, chỉ có thể nằm trên giường bệnh. Sau khi Tống Thành biết bệnh tình của Thời Nhụy, đã ít lui tới hơn. Hiệu quả kiểm soát của thuốc ngày càng kém, bệnh viện nhân dân huyện đã bó tay. Điều khiến Thời Hoài, Triệu Dung và bác sĩ điều trị cảm thấy vui mừng chính là, Thời Nhụy vẫn luôn có khát vọng sống rất mạnh, cô rất tích cực phối hợp điều trị, cũng rất lạc quan, loại tâm trạng này cũng là nguyên nhân quan trọng giúp cô chống đỡ được bệnh tình. Chị gái y tá luôn dịu dàng khen cô: "Nhụy Nhụy, em thật kiên cường!" Mặt Thời Nhụy tái nhợt, nhàn nhạt mỉm cười. Đúng vậy! Bởi vì cô đang đợi một người! Ba năm trước, trong phòng điện tâm đồ của bệnh viện này, một chàng trai đã nắm tay cô và nói với cô rằng: "Nhụy Nhụy, đợi anh năm năm, không, ba năm, ba năm là đủ." Cô luôn nhớ đến ánh mắt kiên định của anh vào thời điểm đó, trong mắt anh viết về tương lai của bọn họ. Không có lý do gì, cô tin anh! Nó giống như tin rằng mùa đông đi mùa xuân sẽ đến, cô tin rằng hoa ấm áp mùa xuân sẽ nở. Đầu tháng 10, những chiếc lá ngoài cửa sổ bắt đầu úa vàng, lác đác rơi. Vào buổi chiều, có một cơn mưa mùa thu. Bác sĩ điều trị bước vào phòng bệnh, hơi kích động nói: "Bây giờ mọi người chuyển viện đi, tôi nghĩ bệnh tình của Nhụy Nhụy đã có hy vọng rồi." _Hết chương 64_
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]