Đây là mơ sao?
Rõ ràng cách xa mấy ngàn dặm, sao đêm khuya như vậy anh lại đứng ở trước cửa nhà mình?
Đã hơn một năm không gặp, lại dài như một thế kỷ vậy.
Nhưng bọn họ không kịp ôn chuyện.
Trình Trì thấy cô hoang mang rối loạn, chỉ khoác áo, dưới chân còn mang dép lê, hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Thời Nhụy nhớ tới bà nội từng nói, nếu Trình Trì dám đến, bà sẽ đuổi anh ra ngoài.
"Không có gì, anh mau đi đi! Đừng để bà nội em thấy được."
Trình Trì không nhúc nhích.
Trước khi quyết định đến, anh quả thật chỉ muốn lén nhìn cô một cái, nhưng bây giờ nhìn thấy cô, bước chân của anh lại không dời đi được.
"Nhụy Nhụy, chú Vương có tới không? Sắc mặt bố cháu không ổn, phải lập tức đến bệnh viện." Triệu Dung nghe thấy Nhụy đang nói chuyện với người khác, trong lòng sốt ruột, liền chạy ra xem, vừa nhìn thấy Trình Trì, lập tức dựng cảnh giác đầy người, "Cậu đến đây làm gì?"
Bà nói xong liền đi lấy cái chổi đặt bên tường, Thời Nhụy vội chạy tới đè lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn bà: "Bà nội, đừng như vậy."
Trình Trì chẳng những không đi, ngược lại còn đi vào phía trong.
"cậu làm gì? Ai cho phép cậu đi vào? Đi ra ngoài cho tội." Triệu Dung ở phía sau hét lên, lại không kịp ngăn cản bước chân của Trình Trì.
Trong phòng, Thời Hoài lại ngã xuống trên mặt đất, ý thức không tỉnh táo, mà khi Trình Trì ngồi xổm xuống trước mặt ông, ông vẫn nhận ra anh.
"Mày đến đây làm gì? Mày...... cút!"
Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/994751/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.