Hắn ngồi trong quán caphe vắng khách không bao lâu anh bước vào quán, chẳng khó khằn gì anh nhìn thấy hắn đang ngồi cạnh cửa sổ, anh di đến chỗ hắn cằm tập tài liệu vất lên bàn, hắn quay lại nhìn anh rùi mở tập tài liệu ra xem
* " sau này đừng đến tìm Lộ Lộ nữa "
* " mày yêu nó"
* "......"
* "Vì con đàn bà như vậy có đáng không " hắn khinh bỉ nhìn anh,hắn không ngờ một ngày anh gọi hắn ra gặp mặt
* " đáng hay không tự tao hiểu, loại người như mày sẽ không bao giờ biết được đâu, sau này mày và cô ấy không ai nợ ai " anh không thèm nhìn hắn quay người bỏ đi
* "Mày yêu nó đến ngu người luôn rùi sao "
* " đừng có đụng vào người đàn bà của tao "
Hắn nhìn anh bước ra khỏi quán rồi biến mất.Đúng vậy, hắn sẽ không bao giờ hiểu được vì hắn sẽ không yêu một ai ngoài bản thân hắn,sẽ không vì ai mà bỏ một số tiền lớn như anh, cả anh và hắn đều hiểu anh đưa cho hắn tài liệu chả khác nào cho hắn một nửa số công ty con của anh và một khoảng tiền khổng lồ nói trắng ra anh đang mua cô với giá trên trời. Còn anh ư đừng nói giá trên trời ngay cả tất cả nhưng gì anh có, anh đều sẵn sàng đổi lấy cô số tài sản đó sao có thể sáng bằng tiểu bảo bối của anh cơ chứ
Anh và cô chuyển đến căn nhà phía Bắc thằng phố cùng vời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/2101239/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.