Khi mặt trời lặn, trong Lẫm vương phủ một mảnh yêntĩnh, người người mặc tố y vải thô, xung quanh đều là màu trắng, giống nhưtuyết rơi, nhìn kỹ mới biết là tang bố lễ (vải trang trí màu trắng trong đám tang).
Bên trong thư phòng phía nam, Lăng Dạ Tầm một thânbạch sắc thục cẩm (gấm Tứ Xuyên),bênngoài khoác áo choàng mỏng như tuyết. Hai mắt nhắm chặt, tay đè ở thái dương,khuỷu tay trụ ở ghế vàng, khẽ nhíu mày, sắc mặt âm lãnh.
Hàn Thác gõ một tiếng mở cửa ra, thấy Lăng Dạ Tầm từtừ nâng đôi mắt sâu hõm lên, mới cung kính cúi đầu bẩm báo: “Người của phủThượng Thư nói, thư đã giao đến tay Đường phi nương nương."
Hai mắt Lăng Dạ Tầm giật giật, có chút cứng ngắc gậtđầu một cái.
Hàn Thác thấy Lăng Dạ Tầm không dặn dò điều gì khác,suy nghĩ một chút, hỏi: "Vương gia muốn uống trà không?"
Lăng Dạ Tầm khoát tay áo, "Không cần."
“Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước."
Lăng Dạ Tầm không lên tiếng, nhìn ngọc bội trong tayđến ngẩn người.
Hàn Thác vừa mới quay người, liền đụng phải ThượngQuan Linh đang mang theo nụ cười nhạt. Hắn lướt qua Hàn Thác liếc nhìn Lăng DạTầm, khẽ thở dài, ý bảo Hàn Thác đi xuống đi.
Đợi người đi rồi, hắn mới chậm rãi mở miệng:"Chuyện buôn bán muối ở Giang châu đã làm xong, mọi người đang đợi mệnhlệnh tiếp theo của ngươi."
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên gần cửa,là Thượng Quan Linh. Lăng Dạ Tầm cũng không ngẩng đầu, vẫn dùng ngón cái vuốtve thân ngọc, tự nói một loại nỉ non:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944168/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.