Được cho phép, Đường Thải Nhi không nhiều lời, Lăng DạTầm cũng không hỏi nhiều, dường như vô cùng tín nhiệm y thuật của nàng. Sau khiăn xong Đường Thải Nhi đứng ở trong tiểu viện của mình, quỳ gối ngồi trên lancan đình, chớp mắt nhìn hoa sen tàn trong hồ cùng lá sen và củ sen khô vàng bênbờ.
Lăng Dạ Tầm gần như không tiếp cận Đường Thải Nhi lạirất hiểu rõ nàng, Đường Thải Nhi khẽ cau mày: "Đã từng điều tra ta, haylà. . . . . . Ai? Có cá nha!" Suy nghĩ bị cá vàng trong hồ nước nhảy lêncắt đứt. Đường Thải Nhi nắm chặt hai tay vào lan can, cúi người xuống nhìn,nước trong biếc, có ba, bốn con cá vàng bơi lội tung tăng, Đường Thải Nhi nhìnrất vui vẻ.
Ngoảnh đầu nhìn xung quanh, từ trên bàn đá trong đìnhcầm lên điểm tâm, chia thành hai nữa, tung vào trong nước, đám cá lập tức tranhnhau vọt tới.
Đang cho cá ăn, lỗ tai Đường Thải Nhi giật giật, quayđầu híp mắt nhìn về phía xa, sâu trong cánh rừng có hai người đi tới, đang tángẫu gì đó. Nội lực của Đường Thải Nhi không kém, loáng thoáng có thể nghe haitừ “Vũ cơ” “Muội muội của Thượng Thư“. Nhớ lại đêm qua ở ngoài cửa, đoạn đốithoại giữa Thủy nhi và Chiêu nhi, nàng đã nghe hết toàn bộ.
Hiện giờ nàng cười bĩu môi, không quan tâm đến việc ngườikhác bình luận như thế nào về mình. . . . . .
"Nghe nói Đường phi nương nương của chúng ta làmột mỹ nhân tuyệt sắc, đêm qua tới múa gần như khiến tất cả mọi người mê mẩntại chỗ! Chả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944142/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.