Tại sao đường đường là thiếu chủ của Tịch Gia bảo lạinghèo đến nổi ngay cả một trăm lượng cũng không có? ! Coi như ở trên giang hồkhông có tiếng tăm đi chăng nữa, nhưng cũng là một Bảo mà, nói không có tiền aitin đây? !
Đường Thải Nhi nhìn thẳng Tịch Thanh, trên mặt đầy vẻkhông tin và buồn chán sau khi bị lừa. Tịch Thanh nhìn biểu tình rối rắm đếnđau bụng của Đường Thải Nhi, chỉ có thể mở to hai mắt, sắc mặt ửng đỏ, vâng dạnói: "Thật. . . . . . Không có tiền. . . . . ."
Thật ra thì, Tịch Thanh nói thế không phải là giả.Phải nói nửa năm trước Tịch Gia bảo tuyệt đối có thể đạt tới cảnh giới tiêutiền như nước. Nhưng mà xưa đâu bằng nay, sau khi trải qua năm lần thất bạitrong buôn bán, ba lượt bị bắt phải quyên góp tiền chống thiên tai cộng thêmmột lần tranh chấp án kiện, Tịch Gia bảo đã nghèo như hoa sen trong Tây Hồ kia,băng thanh lại ngọc khiết.
Chuyện kể rằng, vì sao Tịch Gia bảo lại suy tàn nhưthế kia? Trong vòng nửa năm xảy ra nhiều biến cố như vậy, làm gì cũng khôngđược, ăn gì cũng không dư thừa sao? Nguyên nhân cụ thể theo quan điểm của TịnhThanh, đó chính là "Đều là vì tên khốn Hình Dận kia!", trong thoángchốc không khỏi làm người khác cảm thấy Tịch Đại thiếu gia là tiểu oán phụ bịhọ Hình nào đó vứt bỏ.
Đường Thải Nhi an ổn ngồi trên ghế bạch đàn, mi tâmvừa nhíu, cầm chén trà lên đưa bằng hai tay tới trước mặt Tịch Thanh,"Uống miếng nước, rồi tiếp tục nói."
“Ừng ực” hai ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/147232/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.