Vật vả đến hơn nửa đêm, hai người rốt cuộc cũng làmxong tất cả mọi việc. Đường Thải Nhi có tấm lòng từ bi như bản năng của mộtngười mẹ, cho phép Dạ Ngu Ngốc ngủ ở trong phòng theo yêu cầu, đương nhiên nàngngủ trên giường, Dạ Ngu Ngốc ngủ dưới đất.
Ánh nến lần nữa tắt đi, căn phòng mờ tối trở lại yêntĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người.
Dạ Ngu Ngốc quay đầu lại nhìn Đường Thải Nhi đang nằmtrên giường, gối đầu lên cánh tay của mình cười một tiếng, "Nương tử. . .. . . He he. . . . . ."
Đường Thải Nhi lật người, hoàn toàn không có nghe thấycâu nỉ non lộ ra dịu dàng của Dạ Ngu Ngốc.
Hôm sau, ngày mới đã lên, tiếng gõ cửa nhè nhẹ đánhthức hai người từ trong mộng.
Đường Thải Nhi duỗi thắt lưng mệt mỏi ngồi dậy, haimắt mơ màng túm lấy áo choàng bên cạnh phủ thêm, bước xuống giường.
"Nương. . . . . ."
"A!"
Lập tức Lam Anh nghe thấy bên trong truyền đến haitiếng "Binh bốp", vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chính là cảngười Đường Thải Nhi hình chữ đại đặt ở trên người Dạ Ngu Ngốc.
Trong khoảnh khắc sắc mặt của hắn từ trắng chuyển sanghồng, hai mắt bốc hỏa, tiến lên mấy bước ôm Đường Thải Nhi từ trên người Dạ NguNgốc, "Thải Nhi, ngươi sẽ đè chết Dạ Nhi mất." Giọng nói dịu dàng lạiđi với ánh mắt sắc bén không được hài hòa cho lắm.
"A má ơi! Dạ Ngu Ngốc! Ngươi không sao chứ?!" Trong nháy mắt Đường Thải Nhi bừng tỉnh, bổ nhào người lên trước, nhìnthấy Dạ Ngu Ngốc vẫn nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/147231/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.