Hứa Dương nở nụ cười kỳ quái, "Ngươi, rất muốn biết quá trình?" "Nói mau!" "Chuyện đó..." Hứa Dương lúc trước chỉ nóng lòng muốn thoát khỏi Đường Tiểu Tuyết, lúc này nghĩ lại đủ loại biểu hiện của Trầm Thiên Mục cùng lời nói của nàng, lập tức hiểu rằng đã có một sự hiểu lầm lớn. Hắn cắn răng một cái, mất mặt thì cũng đành chịu vậy, không còn biện pháp nào khác. "Ta chỉ là ‘Quyến rũ * dụ dỗ ’ tên họ Cổ kia một chút, Bạch sư bá thừa dịp nàng đang trong thời gian thất thần, đem nàng. . . . . ." "Cái gì? Cổ Hàn không phải là nữ nhân sao, ngươi làm thế nào mà quyến rũ. . . . . . dụ dỗ được?" "Bởi vì ta là nam thôi mà." Trầm Thiên Mục cả người cứng ngắc, theo bản năng liền duỗi tay sờ soạng trước ngực Hứa Dương, lại đột nhiên nhớ tới có điều gì đó không hợp, đành phải run giọng nói: "Ngươi, thật sự là nam nhân sao?" "Thật." Trầm Thiên Mục như bị sét đánh, ngã xuống ngồi trên ghế, toàn bộ sắc mặt tái xanh. Một lúc sau, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, một tay nhấc bổng Hứa Dương lên, giọng nói như ma xui quỷ khiến, "Ngươi! Ngươi dám gạt ta!" Hứa Dương hai chân khua tới khua lui trên không trung, giãy dụa nói: "Trời đất chứng giám, ta lừa gạt ngươi khi nào ?!" "Ngươi gạt ta thu ngươi làm đồ đệ!" Hứa Dương không có sức phản kháng trước một cường giả Thất Mạch cảnh hậu kỳ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Nói chút đạo lý đi chứ, là ngươi hùng hục chạy tới, bất chấp đòi làm sư phụ ta a. . . . . ." Trầm Thiên Mục sửng sốt, đúng vậy, quả thật là mình đã chạy đến thu đệ tử, còn nguyện ý cho hắn một đống thứ. "Không đúng! Ngươi che giấu tu vi ..." Nàng đột nhiên im lặng, coi như Hứa Dương không có giấu diếm, lần đầu tiên hỏi chính mình, người ta đã nói đúng sự thật rồi. "Ngươi lừa. . . . . ." Nàng định nói "Gạt ta ngươi là nữ nhân", nhưng khi mình thu nhận đồ đệ, nàng cũng không nói không nhận nam tử a. Sau khi suy nghĩ về điều đó, Trầm Thiên Mục không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận rằng Hứa Dương đã không nói dối bản thân mình. Là sư tỷ gạt ta! Ánh mắt của nàng nhìn xa xăm, sư tỷ nói tên Hứa Dương này. . . . . . Không có, sư tỷ nói cũng là lời nói thật. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách rằng từ "Hắn" và từ "Nàng" là một từ đồng âm. . . . . . Nàng đặt Hứa Dương xuống, lại yếu ớt ngã xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Ta sai rồi, là ta sai rồi, ta lúc đó không nên như vậy..." Hứa Dương nhìn thấy bộ dáng "Tội nghiệp" của nàng, thật cẩn thận tiến lên nửa bước, ngập ngừng nói: "Hay là, ngươi đem ta trục xuất sư môn đi. Tốt nhất là có thể đưa ta đi Đại Chính Quốc Quốc Đô." "Không được." Trầm Thiên Mục nhìn qua với đôi mắt trống rỗng, và lắc đầu ủ rũ, "Bây giờ tất cả Huyền Hoa tông từ trên xuống dưới đều đã biết ta thu được một tên đệ tử thiên tài rồi, chỉ là do ta tự mình quá khoe khoang với bọn họ, còn có hơn mười người. . . . . . Nếu đệ tử này chỉ mất một thời gian mà không còn nữa, ta nhất định sẽ trở thành trò cười của cả tông môn... "Ninh Tố Trúc, Thân Ải Tử các nàng, sẽ càng sỉ nhục ta dữ dội hơn..." Đôi mắt nàng có chút ướt át, giọng nói đầy buồn bã ai oán, "Tại sao? Tại sao! Trời cao không thể để Trầm Thiên Mục ta có một đệ tử thiên tài chứ?!" Hứa Dương thấy nàng sắp khóc, thì thầm an ủi: "Thật ra thì ta cũng tạm được mà..." Trầm Thiên Mục đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Dương, "Đúng! Ngươi đều đã biết ta thu được một tên đệ tử thiên tài, vậy thì ngươi nhất định phải là một thiên tài!" "May mà hồn lực của ngươi cũng không tồi, chỉ cần tu vi được tăng lên, cùng cảnh giới hẳn sẽ có ít đối thủ. "Ta giới hạn cho ngươi ba năm, không, trong vòng hai năm đột phá luyện khí cảnh! Trong vòng mười năm đạt tới Thất Mạch cảnh cực hạn!" Nàng đứng dậy, ánh mắt trở nên nóng rực, "Trong vòng mười năm ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, không, là ngươi giữ bí mật cho ta! "Tóm lại, chỉ cần trong vòng mười năm ngươi có thể đạt tới Thất Mạch cảnh cực hạn, tất cả các vấn đề đều được giải quyết !" Hứa Dương chần chờ nói: "Ta không có ý kiến gì. Ta chỉ muốn hỏi một chút, trước kia tông môn có nam nhân luyện được đến Thất Mạch cảnh cực hạn sao?" "Có!" Trầm Thiên Mục mạnh mẽ gật đầu một cái, "Tông môn trong vòng một ngàn năm, đã có hai tên nam tử đạt tới Thất Mạch cảnh cực hạn!" Thật sao?! Hứa Dương trợn mắt ngoác mồm, hóa ra trong thế giới này cũng có sự tồn tại nam nhân nghịch thiên. Huyền Hoa tông quả nhiên là đại tông phái, lại tạo ra một kỳ tích như vậy! Thất Mạch cảnh cực hạn, cũng đã ở tầng thứ tông môn môn chủ trung đẳng rồi. Mấy vị Đại tướng quân đứng đầu cao nhất của Đại Chính Quốc kia cũng không hơn trình độ tu vi này. Hắn cảm thấy đường đời bỗng bừng sáng, tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, nếu ai đó làm được thì tại sao mình lại không ?! "Vậy thì cứ quyết như thế đi." Trầm Thiên Mục tinh thần cũng phấn khởi lên, "Sau này mỗi ngày ta chỉ điểm ngươi hai canh giờ, ngươi tu luyện tám canh giờ! Trước khi đạt tới Thất Mạch cảnh ngươi không được nói cho ai biết về trình độ tu vi của mình! "Vâng" Hai người đang nói, chợt nghe thấy có người nói ngoài thạch ốc: "Trầm sư tổ, Hứa sư thúc, đệ tử là người của Vụ Đức Điện, tới đưa phù bài cùng các vật dụng và quần áo tông môn cho Hứa sư thúc." "Vào đi." "Vâng." Một tên đệ tử thanh sam đẩy cửa bước phòng, hai đệ tử bạch y đi theo phía sau, thần thái hai người đều vô cùng cung kính, điều này cho thấy địa vị của Trầm Thiên Mục trong Huyền Hoa tông rất không bình thường. Đệ tử thanh sam trước tiên cầm một khối mộc bài to bằng bao diêm dâng lên cho Hứa Dương bằng hai tay, nói: "Đây là phù bùa tông môn của Hứa sư thúc, xin hãy cất đi." Đợi khi Hứa Dương cầm lấy phù bài, nàng lại nói: "Phù bài này cũng là một loại linh văn khí, có rất nhiều công dụng." Nàng chỉ vào tiểu mộc bài kia, "Rót vào linh lực từ đây, rồi sau đó vặn vào chỗ này, là có thể nhìn thấy bản đồ của tông môn. Sau đó vặn từ chỗ này, có thể nhìn thấy được giới thiệu về các Phong, các Điện. Từ đây ấn xuống, đã là. . . . . ." Hứa Dương cẩn thận lắng nghe một lúc lâu, nhưng vẫn không nhớ được hết tất cả các công dụng của phù bài. Tiện ích của cái thứ này tuy không lớn nhưng có thể dùng để báo nguy, xem bản đồ, kiểm tra công tích của tông môn, phân biệt địch hay ta...vân vân, rất nhiều chức năng. "Hứa sư thúc nếu không ghi nhớ hết cũng không sao, chỉ cần rót linh lực vào, bất động trong chốc lát có thể thấy được cách dùng của phù bài." Rồi sau đó đệ tử thanh sam kia lại ra hiệu về phía sau ý bảo, "Hứa sư thúc, đây là quần áo của đệ tử nội môn, có hai bộ. Tông môn có quy định, trong sơn môn không được phép mặc trang phục khác." Một đệ tử bạch y lập tức đưa một cái khay với quần áo màu lục lam cho Hứa Dương. "Ồ, được rồi." Hứa Dương cầm lấy quần áo ra hiệu chỉ vào thạch ốc ý bảo, "Ta đi thay ngay." "Hứa sư thúc chờ một chút," đệ tử thanh sam mỉm cười nói, "Vì sư thúc mới vào tông môn, buộc phải tắm rửa ở Thanh Linh Trì, rồi sau đó thay quần áo, đi đến Cực Thiên Điện để bái kiến tổ tiên của tông môn, cuối cùng còn phải đi Vụ Đức Điện để báo danh." Thật phiền phức. . . . . . Trong lòng Hứa Dương nói thầm một câu, gật đầu nói: "Thanh Linh Trì này ở đâu?" Đệ tử thanh sam nghiêng người gật đầu, "Đệ tử này sẽ đưa Hưa sư thúc đi." Nói đi là đi, một nhóm bốn người vừa bước ra khỏi cửa thạch ốc, Trầm Thiên Mục vốn đang "Suy nghĩ chuyện trong lòng" ở trong phòng đột nhiên hét lên, "Chờ đã!" "Trầm sư tổ có gì phân phó?" Trầm Thiên Mục đuổi theo ra vài bước, vội la lên: "Ngươi định dẫn Hứa Dương đi Thanh Linh Trì sao?" "Vâng" "Đừng đi!" Trầm Thiên Mục thở dài, nói, "Hắn là nam tử, đi Thiên Quy Trì đi." "Hứa sư thúc là nam sao? !" Mấy tên đệ tử hai mặt nhìn nhau, nhất thời sợ hãi, may mà Trầm sư tổ nhắc nhở, Thanh Linh Trì đang có rất nhiều nữ đệ tử đang tắm, nếu mang Hứa sư thúc đi, sự hỗn loạn này sẽ rất nghiêm trọng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]