Nhưng người phía trên có thể tìm bọn ho sao?
Không biết.
Bạch công tử lúc trước đi tìm dưới vách núi rồi, hoàn toàn không phát hiện Phong Cốc.
Lần này cũng do đánh bậy đánh bạ, mới có thể dẫn bọn họ xông vào.
Cũng không biết người phía trên có hay không vận may như vậy.
Tóm lại hiện tại nói nhiều vô ích, lo lắng cũng uổng công.
Không bằng nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương dưỡng thương, dự trữ thể lực dự trữ thể lực, may ra có thể tìm thấy một lối thoát cho bản thân.
Bên ngoài đã là cuối mùa thu, thời tiết trong Phong Cốc lại giống như cuối mùa xuân đầu mùa hè.
Ấm áp lại cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khô nóng, nhiệt độ vừa phải, rất là thoải mái.
Có điều nằm ở trên bãi cỏ, nếu ngủ cả đêm, có lẽ vẫn sẽ bị lạnh.
Bọn họ vốn định tìm một chút cỏ khô linh tinh, làm chăn đệm đơn giản nằm dưới đất.
Bạch công tử lại không vui vẻ gãi đông gãi tây, cuối cùng không có cách nào, giọng nói nhỏ nhẹ kia tức giận yêu cầu ——
”Không cho cười ta!”
Vừa dứt lời, tay áo của Bạch công tử bỗng nhiên phồng lên giống như một quả bong bóng.
Hạ Noãn Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn từ từ trở nên to lớn, nhìn rồi lại nhìn, “Phốc ……”
Thật là nhịn không được, cười ra tiếng.
”Ta nói không cho cười ta!”
Thể tích biến lớn thiệt nhiều, giọng nói của Bạch công tử lại không trởnên già đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3035079/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.