Từ sau ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Hạ Noãn Ngôn, đến năm nàng haimươi tuổi, cẩn thận ngẫm lại, mỗi ngày chuyện hắn muốn cũng đã đến.
Nói cách khác, cái người làm cho Hạ Noãn Ngôn mới biết yêu này bốn năm nay lại chưa từng xuất hiện.
“Người trong lòng ngươi không thích ngươi phải không?” Bạch công tử hỏi Hạ Noãn Ngôn.
”Ta nào biết a......”
Nàng không nhớ rõ cái gì hết, “Nhưng ta xem ta là thất tình rồi”.
Hu hu hu, thật thê thảm.
“Nhưng ngày sinh nhật mười sáu tuổi của ngươi đó, trí nhớ cả một ngàykia của ta đều biến mất, người nọ cả một ngày cùng với ngươi, không phải là không thích ngươi”.
Hạ Noãn Ngôn ai oán nhìn hắn, “Ta cảm thấy cái chính là ngày đó ngươi cả một ngày làm bóng đèn thì có”
“…….. Ngươi gả cho cái thùng dấm chua đang ngồi ở bên cạnh ngươi kia,sắc mặt rất khó coi cười đến thực quái đản, ngươi chắc chắn ngươi muốntiếp tục tiếc nuối lần đầu tiên hẹn hò của ngươi có ta cái bóng đèn nàysoi sáng toàn bộ hành trình sao?” Bạch công tử không chút tốt bụng nhắcnhở nàng.
“………. Ta chỉ cảm thấy ngươi đi theo chúng ta cả một ngày quá cực khổ,chúng ta lại tiếp tục nhớ lại tiếp theo nữa đi, đề tài này thảo luận rất không có ý nghĩa rồi”.
Vì tránh xuất hiện cái sự kiện bạo lực đổ máu gì đó, Bạch công tử phối hợp nhớ lại tiếp theo.
Cho đến một ngày Hạ Noãn Ngôn hai mươi mốt tuổi, trí nhớ của Bạch công tử lại xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3035000/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.