Gia Cát Mộ Quy cười to bắt lấy nắm tay nhỏ đang phẫn nộ của nàng, đemngười kéo vào trong lòng, “Thôi nào, ta nói sai rồi, nàng không cần giảtrang, nàng vốn là thực ngây thơ“.
Hạ Noãn Ngôn muốn đem người đẩy ra, “Mọi người đang nhìn đó!”
Dắt tay coi như xong đi, đang ở cổ đại mà ôm ôm ấp ấp trên đường gì chứ?
Khoa trương quá đi!
Gia Cát Mộ Quy cũng không buông tay, cười đến càng vui vẻ, “Bây giờ thì càng giống như ta ở bên đường trêu chọc nàng rồi“.
“........ Sao ta cảm thấy vị đại ca kia đang muốn chạy tới giải cứu của ta thì phải?”
Gia Cát Mộ Quy giật mình, nhìn qua hướng nàng nói.
Đúng là có một vị đại ca thân hình cao to, hùng dũng oai vệ khí pháchhiên ngang đi thật nhanh tới, vừa đi vừa nắm tay, trợn mắt trừng Gia Cát Cát Mộ Quy.
Có lẽ là không thấy được khi nãy bọn họ nắm tay, nên nghĩ đến Gia Cát Mộ Quy là tên háo sắc đi.........
Hai người đều lặng đi một chút, sau đó Hạ Noãn Ngôn nhanh chóng từ trong lòng Gia Cát Mộ Quy lui ra, lôi hắn chạy như điên.
thật mất mặt quá đi!
Hai người dọc đường cười đùa trở về khách sạn, vừa vào cửa, đã thấy Tiểu Vương Gia ngồi một mình ở trong đại đường.
Trước mặt hắn bày hai chồng chén sứ, hắn còn đang chuyển một chồng chén trong đó lên để đếm, chốc lát sau lại bỏ ra.
”Tiểu Nhiên, ngươi sao lại chơi ở ngoài này?”
Trong lòng hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034976/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.