“Là ý của Noãn Ngôn”. Gia Cát Mộ Quy trả lời đơn giản.
“Noãn Ngôn cho ngươi dịch dung thì ngươi liền dịch dung sao?”
Bạch công tử không e dè mà cười hắn, “Ngươi thật đúng là thê nô!”
Những người khác cũng cười lên, Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Bạch Huyên cũng đang nhìn hướng này mà cười.
Là nàng suy nghĩ nhiều sao?
Nụ cười kia như thế nào mà thấy kì dị thế chứ, quả nhiên là sau khi biết nàng ta có vấn đề, nhìn nàng ta làm cái gì cũng đều cảm thấy khả nghi.
Gia Cát Mộ Quy không để bụng Bạch công tử nói hắn thê nô, đột nhiên lêntiếng hỏi hắn, “Cánh của ngươi phải bao lâu nữa mới có thể mọc đủ?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì một tháng”.
“Vậy một tháng này, chúng ta sẽ không đi, mà ở An Châu một thời gian ngắn nữa”.
Hạ Noãn Ngôn cảm thấy quyết định này hơi kỳ quái, nhưng dù sao bọn họ cũng không vội vã đi đâu, ở trọ thì ở trọ đi.
————————————————————————————————
thật ra dịch dung quả là so với mang mũ che mặt tiện lợi hơn nhiều.
Tựa như giờ, Gia Cát Mộ Quy cùng Hạ Noãn Ngôn hai người ra đi bộ, cũng sẽ không bởi vì hóa trang kì quái mà làm cho bu lai xem.
Có điều là bọn họ vẫn bị vây xem rồi…..
Bởi vì Gia Cát Mộ Quy luôn nắm tay Hạ Noãn Ngôn.
Nơi này người dân cũng cởi mở, trên đường cũng sẽ có nam nữ đi cùng thân mật hôn nhau, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034974/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.