“......”
Lại đỏ mặt, lại đỏ mặt!
Ta còn không có làm gì ngươi, ngươi đỏ mặt gì hả? Hạ Noãn Ngôn bực bội.
Cảm giác được nàng nhìn chằm chằm, Gia Cát Mộ Quy quay đầu nhìn nàng,khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thực yêu nghiệt mê hoặc.
thật ra nụ cười trong ánh mắt của hắn hơi không đúng đắn, nhưng mặt vẫn cứ đỏ.........
Hạ Noãn Ngôn có lý do nghi ngờ ở trong mắt người khác, đây là một nụ cười ngượng ngùng hắn lộ ra sau khi bị nàng trêu chọc.
Vì thế nàng rất bực bội.........
Hai người cứ thế song song nhìn nhau, bị làm lơ Bạch công tử ho khan một tiếng.
”Cho nên hắn vừa không phải là người Bạch gia cũng sẽ không là người Linh tộc, ta không thể nào biết hắn được“.
hắn đem vấn đề trọng tâm kéo về, đưa ra kết luận cuối cùng.
Hạ Noãn Ngôn cũng xấu hổ ho khụ khụ, tiếp tục vấn đề vừa rồi, “Này có phải là ta ta biết, mà ngươi không biết không?”
Hạ Noãn Ngôn vẫn để ý câu nói lúc nãy của Bạch Tôn.
”Trước kia ta mỗi ngày đi theo ngươi, ngươi biết ai, ta cũng biết“.
”A...........” Vậy xem ra thật sự không biết rồi.
”Các ngươi sao lại đột nhiên hỏi cái này?”
”Vừa nãy Bạch Tôn đột nhiên chạy tới nói câu đó“. Hạ Noãn Ngôn đem tình huống nói hết một lần.
Đại ca hẳn là cố ý đến quấy rối.
Bạch công tử sau khi nghe xong lập tức toát ra ý nghĩ này.
hắn khẳng định chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034950/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.