hắn lại thình lình bị người tìm trở về kế vị, mọi người cũng không còn thấy hắn gây ra cái gì sơ suất.
Nhiều năm như vậy, ai nấy đều thấy Gia Cát Mộ Quy không thích làm hoàngđế, vậy mà hắn cho tới giờ cũng không để xảy ra sai lầm gì.
Ở điểm này, Trữ vương hết sức bội phục Gia Cát Mộ Quy.
Gia Cát Mộ Quy không đếm xỉa tới kháng nghị của hắn, “ không cần chuẩn bị gì cả, ngươi chỉ cần có tự tin thôi.”
Vẻ mặt hắn rất tự nhiên nhìn Trữ vương, “Ta đã tiết lộ cùng ngự y dựđịnh thoái vị rồi, bây giờ tin tức có lẽ đã truyền ra ngoài.”
Muốn buộc hắn kế vị?
”Xem ra sự tình không thể cứu vãn rồi“.
Trữ vương cười nham hiểm, “Được, ta đồng ý.”
Chờ cho Trữ vương đi khỏi, mặt mày Gia Cát Mộ Quy tươi cười, “Thu dọn hành lý đi, chúng ta nên chuẩn bị đi rồi“.
Ơ?
Vì thế vào buổi tối hôm đó, trong Trữ vương phủ ——
”đi theo ngươi á?” Hà Vũ hoàn toàn là tình huống khác, “đi dạo phố hả?”
“......... Kêu ngươi đi thì cứ đi đi!”
”Dựa vào cái gì chứ, nhỡ ngươi đem ta bán thì sao“.
”Có người sẽ mua ngươi à?”
”Tại sao không có, ít nhất ta sẽ vẽ tranh.”
”Ngoại trừ hoàng cung, không có người sẽ nuôi họa sĩ nào trong nhà cả!”
”Ta đây còn có thể làm ra quần áo“.
”Ngươi làm quần áo hở hang gì đó, không ai dám mặc đâu!”
”Heo dám mặc đó thì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034906/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.