Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt hơi sững sờ của Hạ Noãn Ngôn, lộ ra một nụ cườilạnh vô cùng, “Tư Đồ Tĩnh đã nói cho ta biết hết, thận phận của nàng,còn có Gia Cát Mộ Quy vì sao luôn luôn tìm nàng“.
”Ta tuyệt đối không có ý muốn đả thương ngươi, ngươi cũng biết ta bìnhthường không sử dụng được pháp thuật, chuyệnTư Đồ Tĩnh chỉ là trùng hợp, là vì không có chọn người người khác nên mới kêu nàng tới chăm sóc chongươi“.
Cũng không quan tâm hắn sẽ ngăn lại, Hạ Noãn Ngôn nhanh chóng giải thích một hơi xong.
Nghe được giải thích của nàng, Bạch tôn lại cười lạnh hơn nữa.
”Ngươi không biết sao? Nếu trong lòng không hề có ý nghĩ đả thươngngười, người Linh tộc dù thế nào cũng đều không dùng được pháp thuật tolớn đáng sợ như vậy”
Hắn thong thả hỏi nàng, “Ngươi trước kia cũng tình cờ sử dụng pháp thuật qua mấy lần, đâu có đáng sợ như vậy?”
Hắn nói là sự thật?
Hạ Noãn Ngôn nghe được hoàn toàn ngây người, nàng không phải vô tâm, mà là lúc ấy thật sự có ý nghĩ đả thương hắn sao?
Thừa dịp nàng đang ngu ngơ, Bạch tôn chậm rãi cúi người.
Không cẩn thận đè lên miệng vết thương, hắn hơi cau mày lại, song vẫn cúi người tới gần Hạ Noãn Ngôn.
”Noãn Ngôn“.
Dường như khẽ thở dài, hắn rốt cục mở miệng kêu tên của nàng, mà không phải gọi nàng xa lạ là “Hạ cô nương“.
”Ngày đó là sinh nhật của ta.”
”Noãn Ngôn, ngươi trước kia nói hàng năm sẽ cùng ta chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034875/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.