Tư Đồ Tĩnh không buông đề tài này, “Đều đối với người ta lãnh đạm xa cách, vừa nhìn chính là bộ dáng không tốt giống nhau, ngay cả ánh mắt bọn họđều rất giống, đều lạnh lùng như băng”
Hạ Noãn Ngôn lắc đầu, vẫn là không cảm thấy như vậy.
”Hai người bọn họ khác nhau rất nhiều“.
Bạch tôn ở trong mắt nàng chính là nhà máy sản xuất băng, có thể liêntục không ngừng bắn ra ngoài khí lạnh, Gia Cát Mộ Quy thì sao?
Nên coi như ngoài lạnh trong nóng.
Hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Tư Đồ Tĩnh nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, tựa hồ đoán được nàng nói thế có thành thật hay không.
Qua một hồi, nàng rốt cục thu mắt lại, mỉm cười một tiếng.
”Các ngươi nói có cách, ta không ngờ lại là cách này“.
”Cái gì?” Hạ Noãn Ngôn trong lòng đang suy nghĩ, nhất thời không kịp phản ứng.
”Cách để cho ta có cơ hội tiếp cận Bạch tôn”
Tư Đồ Tĩnh dừng một chút rồi nói, “Nhưng ngươi cũng thực can đảm, taluôn luôn cảm thấy mình có lá gan lớn, đừng nói là ra tay đả thương Bạch tôn, chỉ chạm vào hắn thôi ta cũng không dám“.
Nàng ta đang nghĩ cái gì vậy?!
Hạ Noãn Ngôn mở to mắt, vừa định giải thích, đã cảm thấy một trận ớn lạnh phía sau lưng phát.
Cho rằng không đúng quay đầu, đầu của nàng hơi “vù vù“.
Bạch tôn đã đứng ở phía sau nàng cách đó không xa, tay ôm chỗ bị thương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034873/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.