Với lối hành văn vô cùng đặc biệt, truyện mang cho người đọc nụ cười chân thật sảng khoái và một niềm thích thú vô hạn, hơn nữa còn pha lẫn vào đó sự ngọt ngào lan tràn ra đến tận xương tủy, thấm sâu cả vào tim gan. Nàng là Nhan Noãn-nử tử xinh đẹp như bạch ngọc, trong trắng thuần khiết tựa những giọt sương mai. Nàng sở hữu vẻ đẹp yêu nghiệt trời sinh, nghiêng nước nghiêng thành, ngàn năm có một. Sau khi xuyên không, nàng liền cùng vị vương gia giảo hoạt tên Long Trác Việt kia bái đường, hoàn toàn không hề biết mỗ nữ nào đó đã rơi vào tròng bẫy của mỗ nam nào đó.
Long Trác Việt là vương gia, bề ngoài vô cùng vô cùng hảo soái, nhưng sao cái mặt lúc nào cũng là nước mắt nước mũi tèm lem như thế kia? Là ngốc thật sao? Ai da, nhưng mà đáng yêu chết đi được, hại Nhan Noãn nàng chỉ muốn hảo hảo cưng chiều hắn, thậm chí còn hứa sẽ chịu trách nhiệm với hắn sau một đêm say rượu kia, mặc dù nàng mới chính là người bị thiệt!
Nàng phúc hắc, bá đạo, đối với hắn chỉ có yêu thương vô hạn, cưng chiều hắn đến tận trời. Ai động vào hắn chính là đắc tội với Nhan Noãn nàng. Mặc dù hắn là kẻ ngốc, nhưng nàng yêu hắn! Phải làm sao đây? Cái này chính là bá đạo gặp bá đạo, sủng hạnh gặp sủng hạnh. Vì hắn đối với nàng cũng hết mực ôn nhu. Hắn ngốc thật sao? Không đúng! Hắn chính là một con cáo già!