Tô Diệu Phù sững người, đôi mắt đẹp trừng lớn nhất có thể, mạnh mẽ hít vào một hơi khí lạnh ổn định thần trí.
Chung quanh không hẹn mà nhất loạt vang lên tiếng người hút không khí, từng cái, từng cái một…
“Thiên… Thiên a… Người kia chính là ngốc vương gia sao?”
Trong đám người vây xem, có người không kìm được tiếng kinh hô, phóng mắt nhìn lại có thể thấy đôi mắt người nọ như hai chiếc chuông đồng nhìn Long Trác Việt trân chối.
“Kia không phải ngốc vương gia sao? Nương của ta ơi, hóa ra hắn trước giờ đều mang mặt nạ sao?”
Gương mặt kia, tư chất kia như tiên như trích, phong hoa tuyệt đại, đẹp đến độ kinh thành đệ nhất mĩ nhân cũng không thể nào sánh kịp. Đây mới là gương mặt thật của Hiền vương gia sao? Tuấn mĩ, thật sự là quá mức tuấn mĩ. Lấy tiên tư ngọc dung của hắn thì cụm từ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.
Kinh ngạc qua đi, trong đám người có không ít kẻ nhìn Long Trác Việt với ánh mắt thèm muốn, đánh khinh. Tuấn mĩ như vậy, cho dù là nam nhân cũng khiến bọn họ không kìm được tim đập chân run a!
Đám đệ tử Thần Tôn giáo vây đánh Long Trác Việt nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ của hắn cũng không tránh khỏi sửng sốt, có kẻ nhìn Long Trác Việt bằng ánh mắt dâm tà, có kẻ nhìn bằng ánh mắt kinh diễm,… bất quá thì nhìn thế nào cũng thập phần xấu xa.
Đôi mắt trong sáng mà lạnh lùng của Long Trác Việt chợt lóe qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-bi-nguoi-bat-nat/3149464/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.